Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 399. Còn có thể cao

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Túc Bạch: “Em ở chỗ này chờ anh một chút.” Anh ngẩng đầu nhìn về phía quán rượu, nói: “Anh đi lên một chuyến.”
Khúc Tiểu Tây thấy biểu tình của anh không đúng lắm, gật gật đầu, trịnh trọng: “Được.”
Khúc Tiểu Tây ngồi trên xe, đôi chân không yên mà nhẹ nhàng gõ nhịp, mắt mở to nhìn chằm chằm vào quán rượu.
Cũng không biết Túc Bạch hẹn gặp ai nữa, con người Khúc Tiểu Tây vốn có tính hiếu kỳ vô cùng nặng, lại không phải người có thể chủ động đi hỏi thăm kỹ càng. Dù sao mỗi người đều có bí mật riêng. Người ta đã không cố tìm hiểu cô thì cô cũng không thể bất chấp giờ hỏi người khác được.
Cô nhìn cửa, mãi vẫn không thấy Túc Bạch quay lại, cảm thán người mà Túc Bạch hẹn gặp có kiên nhẫn thật, vẫn luôn chờ cho đến giờ, nếu đổi thành người khác chỉ sợ tức giận không nhẹ. Ấy vậy mà người này hoàn toàn không có chuyện đó, vẫn luôn chờ anh.
Túc Bạch chưa lập tức ra ngoài, Khúc Tiểu Tây nhàm chán chỉ có thể yên lặng đếm tiền, tính toán xong lại tiếp tục cảm thán kho vàng của mình mở rộng rồi.
Chẳng qua, chuyện ngày hôm nay cũng đã đánh tỉnh cô, những bộ tiếp theo của quyển này chắc chắn cô sẽ không liên hệ sâu với xã báo nữa.
Mặc kệ đó là ai cũng được, mọi người không gặp nhau, không qua lại nhiều mới là tốt nhất.
Khúc Tiểu Tây cân nhắc một chút thấy bộ tiểu thuyết này viết đến đó cũng nên kết thúc thôi. Thời gian đăng của nó không hề ngắn, những thứ có thể viết cô cũng đã viết rồi. Hiện tại tình huống như vậy không thích hợp tiếp tục viết tiếp nữa.
Có điều, vụ án cuối cùng nên viết cái gì thì Khúc Tiểu Tây thấy mình nên suy nghĩ kỹ một chút.
“Cốc cốc”.
Tiếng gõ cửa vang lên, Khúc Tiểu Tây vừa ngẩng đầu đã thấy bên ngoài thế mà lại là Đào Mạn Xuân.
Lâu rồi không gặp, Đào Mạn Xuân vẫn mãn diện xuân phong như cũ.
(*) Mãn diện xuân phong: Thành ngữ tiếng Hán, nghĩa hiểu đơn giản là mặt mày hớn hở, gió xuân đầy mặt, chỉ sự vui mừng.
Khúc Tiểu Tây lập tức xuống xe: “Đào tiểu thư, xin chào.”
Đào Mạn Xuân tò mò đánh giá trên dưới cô một lượt: “Sao em lại ở chỗ này?”
Khúc Tiểu Tây tự nhiên hào phóng đáp lại: “Em chờ Túc Bạch đó.” Cô cười tủm tỉm hỏi lại: “Chị đây là?”
Đào Mạn Xuân: “Chị đi ngang qua, nhìn thấy khá giống em nên lại đây chào hỏi một cái.” Cô ta lại trên dưới đánh giá Khúc Tiểu Tây, chu chu môi nói: “Áo khoác của em có vẻ hơi lớn không?”
Vừa nhìn đã thấy bả vai rộng hơn một khoảng.
Khúc Tiểu Tây cười tủm tỉm: “Mua lớn một chút, sau này em cao lên còn có thể mặc.”
Đào Mạn Xuân đã rất lâu không còn trải qua cuộc sống như vậy nữa. Chị ta nghĩ về bản thân khi còn nhỏ, lúc ấy thỉnh thoảng được mua một bộ quần áo mới cũ phải mua rộng hơn đến hai số để còn sau này cao lên vẫn mặc vừa, tiết kiệm được không ít tiền.
Cuộc sống như vậy chị ta không bao giờ muốn nhớ lại, cho nên sau này chị ta tình nguyện đi theo Đỗ Bách Tề.
Chị ta từ trong trí nhớ bứt ra, trêu: “Em đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn mơ cao lên?”
Khúc Tiểu Tây đúng lý hợp tình nói: “Người ta vẫn nói mười tám mười chín còn có thể cao lên cơ mà. Em mới mười bảy, dĩ nhiên còn có thể.”
Đào Mạn Xuân sâu kín nói: “Đúng vậy, em mới mười bảy, nhìn có vẻ còn nhỏ nhỉ?”
Khúc Tiểu Tây mở to mắt nhìn chị ta chớp chớp.
Đào Mạn Xuân: “Được rồi, chị đi đây.”
Chị ta xoay người đi về một cửa hàng son phấn cách đó không xa. Khúc Tiểu Tây chống cằm nhìn theo bóng dáng Đào Mạn Xuân. Gần đây bên ngoài đồn nói Đỗ Bách Tề có niềm vui mới, Đào Mạn Xuân bị cho vào 'lãnh cung'.
Hôm nay Khúc Tiểu Tây gặp được lại cho rằng đó chỉ là tin đồn lung tung mà mấy tờ báo nhỏ ngấm ngầm hại người, không thể coi là thật được.
Một người có trải qua cuộc sống tốt hay không rất dễ dàng biểu lộ trên gương mặt.
Đào Mạn Xuân rõ ràng còn bộ dáng xuân phong đắc ý.
“Đi thôi.”
Cô đang miên man suy nghĩ thì Túc Bạch đã ra tới nơi, lên xe.
Khúc Tiểu Tây lấy lại tinh thần: “Ý? Anh đã quay lại? Người anh hẹn gặp vẫn chờ anh đến bây giờ?”
Túc Bạch ừ một tiếng, anh khởi động xe, xe rất nhanh đã rời đi, còn chưa đi bao xa đã thấy một chiếc xe quen quen quen lướt qua hai người bọn cô. Khúc Tiểu Tây: “Là Tần An đó.”
Bọn cô nhìn thấy xe Tần An dừng lại ở cửa hàng son phấn bên cạnh hiệu sách. Khúc Tiểu Tây quay lại nhìn về phía sau thì thấy Tần An bước vào hiệu sách.
“Đừng nhìn.” Túc Bạch xoay đầu cô lại: “Chỉ đường cho anh?”
Khúc Tiểu Tây: “À đúng.”
Hai người chậm trễ một lát, đã qua giờ cơm, người ở đây không còn quá đông.
Ông chủ nhận ra Khúc Tiểu Tây vội vàng đi lên đón tiếp: “Cao tiểu thư, sao ngài lại đến giờ này? Đồ ăn ngon đều hết mất rồi.”
Những tiệm ăn giống như thế này thường chỉ giết một con dê, bán hết là dừng. Trước kia còn có hôm bị ế, từ khi cô đăng tin, việc kinh doanh tốt hơn hẳn, chẳng hôm nào còn thừa thứ gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận