Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 260. Bảo tiêu

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Học trò của quyền quán Phúc Ninh không nhiều. Những gia đình có tiền không muốn cho con mình học thứ đồ thô lỗ vậy, nhà có tiền lại không nỡ lấy ra đóng học phí, kể cả có cho học miễn phí thì người ta còn tiếc một lao động làm việc.
Như Tiểu Bắc, bé trai lớn như vậy cũng có thể đi ra ngoài bán thuốc lá.
Ai lại để con tới đây rồi chậm trễ việc kiếm tiền chứ?
Tính như vậy thì học trò thật sự Phúc Ninh quyền quán chân chính phải trả tiền chỉ có hai đứa. Dư lại ngoài con trai và một đứa cháu gái của thầy Cổ thì còn có 5-6 đứa khác, tất cả đều do thầy nhận nuôi. Lai lịch của từng đứa cũng rất đa dạng, có đứa là con bạn thầy Cổ, có đứa lại là ăn mày sắp đói chết được cứu. Mỗi ngày dù gian nan nhưng thầy Cổ vẫn nhận nuôi bọn chúng.
Theo lời ông nói thì dù vất vả thế nào vẫn còn hơn một đứa bé ăn mày muốn ăn cũng không có ăn.
Chỗ này có thể cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm nhưng còn được học chút nghề, tương lai có thể áp tải hàng. Hơn nữa thầy Cổ thỉnh thoảng cũng nhận một chút việc mang theo mấy đứa bé biểu diễn gì đó nên cũng có thể kiếm được một ít.
Mỗi ngày ở đây cũng không tốt lắm, may mắn vẫn có chút cháo trắng coi như lót dạ để bọn trẻ không đến mức đói chết.
Thật ra lúc này đây, trong lòng thầy Cổ rất cảm ơn Lam tiểu thư, chị lập tức đem đến bốn học sinh đã giảm áp lực kinh tế không nhỏ cho quyền quán của ông. Thầy Cổ ban đầu còn nói không cần tiền, Lam tiểu thư đã từng trợ giúp ông, ông không phải kể có ân không biết báo, nhưng Lam tiểu thư rất kiên trì. Chị còn nói, nếu ông không đồng ý thì bọn chị sẽ không cho đám trẻ đến nữa, lúc này ông chỉ có thể đáp ứng.
Hai bên nhanh chóng thương lượng xong thời gian học. Bởi vì Tiểu Bắc và Tiểu Thạch Đầu vài ngày nữa đều phải đến trường đi học nên trong khoảng thời gian này bọn cô quyết định thời gian đến đây nhiều hơn. Sau khi khai giảng chương trình học võ sẽ giảm bớt một chút.
Bọn cô còn phải tính toán thời gian học vẽ của Tiểu Đông. Cũng may Túc Bạch đã ngừng lên lớp cho Tiểu Đông và Tiểu Bắc, nếu không chương trình học càng thêm hỗn loạn.
Bởi vì cùng lúc có đến 4 tiểu sư đệ, tiểu sư muội mới đến nên mấy đứa nhỏ khác đều tò mò ngó qua. Ai bảo trẻ con đều là đứa không hiểu chuyện? Mấy đứa bé ở đây đều biết nhìn sắc mặt người khác, đặc biệt là những đứa nhỏ phải sinh hoạt trong hoàn cảnh không tốt. Bọn chúng biết, võ quán có thêm một học viên đồng nghĩa với việc mỗi ngày bọn chúng có thể thoải mái hơn một chút. Vậy nên đối với mấy bạn nhỏ mới tới võ quán, bọn chúng đều rất hoan nghênh.
Mấy đứa bé Tiểu Đông nếu không phải người phức tạp gì, bọn trẻ ở võ quán lại hiểu chuyện, rất nhanh mọi người đã hòa mình với nhau.
Khúc Tiểu Tây đứng cách đó không xa quan sát một lát, thấy không có đứa nhỏ nào tính quá sắc bén, đều là những đứa bé vừa đáng yêu, nhiệt tình lại hàm hậu. Mỗi tội cả đám đều gầy gò như khỉ con, nghĩ cũng hiểu ngày thường bọn chúng sinh hoạt chẳng ra sao.
Khúc Tiểu Tây đã nghe Lam tiểu thư giới thiệu về thầy Cổ của võ quán, biết ông thu nhận nhiều đứa trẻ như vậy đã không dễ dàng, việc có thể cung cấp sinh hoạt tốt nhất cho trẻ hiển nhiên là điều khó khăn.
Người như vậy đáng để Khúc Tiểu Tây khâm phục.
Cô tự hỏi bản thân, liệu mình có làm được chuyện vô tư như vậy không.
Đột nhiên, cô nghĩ đến một chuyện khác: “Thầy Cổ, nghe nói nơi này của thầy còn nhận ít việc đúng không?”
Thầy Cổ gật đầu, lại cùng Khúc Tiểu Tây nói rõ hơn: “Đúng vậy, tôi ở đây cũng thỉnh thoảng cũng nhận biểu diễn. Có điều cháu cứ yên tâm, tôi sẽ không cho học trò đi. Nếu người không đủ thì tôi sẽ cùng với phụ huynh trong nhà thương lượng, đồng ý đi sẽ cho tiền công. Tuy nhiên mấy đứa nhỏ nhà các cháu thì không phải đi, tụi nó mới bắt đầu học, không học được tối thiểu 1 năm sẽ không thành. Học trò ở đây đều ít nhất phải học một năm rưỡi.”
Lời này bị một cậu nhóc nghe thấy được, cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh nói: “Em đã học hai năm rồi! Thầy rất tốt, mang bọn em đi biểu diễn còn cho thêm tiền công!”
Khúc Tiểu Tây bật cười, ừ một tiếng.
Cô nhẹ giọng nói: “Thật ra cháu muốn hỏi mọi người ở đây có nhận làm bảo tiêu không?”
Thầy Cổ: “A?” Ông ngây ngẩn cả người.
Một bên Lam tiểu thư cũng có chút ngơ ngốc không biết Khúc Tiểu Tây có ý gì.
Khúc Tiểu Tây giải thích: “Là như thế này, anh trai cháu thứ bảy hàng tuần đều phải đi đến Đại học Chấn Đán học vẽ, cháu và em trai phải đưa đón anh. Thật ra như vậy rất không tiện, nên cháu muốn hỏi một chút xem mọi người ở đây có nhận việc này không, nếu có thì chúng ta mới nói tiếp đến chuyện giá thuê.”
Thầy Cổ: “A?”
Đừng trách ông ngơ ngáo, ông thật đúng là không nghĩ tới Khúc Tiểu Tây sẽ nói cái này, hơn nữa loại việc này ông cũng chưa từng nhận làm lần nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận