Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 436. Khác gì người thường đâu?

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Bạch Sí Tuyên bị mất mặt, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, gã ta đang muốn nói tiếp thì chị Phượng mở miệng. Ả nói: “Giám đốc, chuyện này do Tiểu Bạch không đúng, ngài đừng chấp nhặt.”
Nói xong, ả lại hỏi: “Chỉ là không biết vị vừa rồi kia…… có lai lịch thế nào?” Ánh mắt ả lóe lên: “Là người Khúc gia à?”
Giám đốc: “Người Khúc gia nào cơ? Vị này họ Cao.”
Ông ta có thể không khách khí với Bạch Sí Tuyên nhưng không thể không khách khí cả với chị Phượng. Ông ta khinh thường loại phụ nữ dựa vào kết hôn để làm giàu như ả ta, lại không dám trêu vào nên tự nhiên phải khách khí vài phần.
“Vị này từ nơi khác tới, là em vợ của em vợ Thẩm Hoài tiên sinh. Nghe nói, cậu ta đi theo chị và anh rể đến đây. Bọn họ tới tế bái người vợ đã mất kia của Thẩm Hoài.”
“Cậu ta còn có chị?” Nhắc tới đó, Bạch Sí Tuyên lại kêu gào.
Khúc Tri Thư không có chị nhưng thằng đó có em gái đấy.
Nếu em gái giả bộ làm chị cũng không phải không có khả năng.
“Chị cậu ta bao nhiêu tuổi, có phải trông giống cậu ta không? Bọn họ có phải song sinh không?” Gã ta vội vàng truy hỏi. Nếu người có tâm cơ, gã ta cũng nên biết phải lặng lẽ hỏi thăm. Người này khen ngược, hoàn toàn không phải như thế, trong nháy mắt mọi người đều biết cả.
Giám đốc: “???”
Ông ta nghiêm mặt nói: “Cậu ta có chị gái không sai nhưng chắc chắn không phải song sinh. chị cậu ta lớn hơn cậu ta cũng phải đến mười mấy tuổi? Dù sao con của chị gái cậu ta cũng đã khoảng 10 tuổi rồi.”
Bạch Sí Tuyên: “!!!”
Người khác đang dự lỗ tai lên nghe ngóng bên này đều thở ra một hơi.
Họ đều cho rằng có thể hóng được tin tức gì quan trọng.
Giờ xem ra quả nhiên không phải chuyện như vậy.
Mọi người ở đây đều biết mấy đứa con nhà họ Khúc đã là chuyện khoảng ba bốn năm về trước. Chắc chắn không phải là người này. Người ta đến con cũng đã khoảng 10 tuổi thì sao có thể là con gái nhà họ Khúc được, sao có thể chứ?
“Lớn như vậy?”
Giám đốc cảm thấy gã Bạch Sí Tuyên này đầu óc có vấn đề thật, kể cả có người giống người đi chăng nữa cũng không đến mức tự làm mình xấu mặt như thế chứ.
Mà Bạch Sí Tuyên thì sao? Gã ta lại bởi vì mình nhận sai người mà buồn khổ, ngã ba quay về chỗ ngồi, trông có chút thất hồn lạc phách.
Chị Phượng nhìn gã ta như thế: “Không phải thì không phải thôi! Cậu cũng không cần đến mức như vậy chứ?” Ả chống cằm nói: “Nhóc kia trông thật bảnh bao.”
“Bảnh bao cái gì? Khác gì người thường đâu?”
Trong mắt chị Phượng mang theo vài phần mê đắm cười: “Tôi lại không thấy như vậy.”
Vừa nghe nói thế, Bạch Sí Tuyên đã từ trong đả kích tỉnh táo lại. Gã ta nhận nhầm người cũng tuyệt đối không thể để con vịt đã lên đĩa còn bay mất.
Gã ta lập tức nói: “Chị Phượng, thằng nhãi kia vừa nhìn đã biết là công tử nhà phú quý, chắc chắn rất kiêu căng, chị xem cậu ta mạnh tay chưa này.” Gã ta ra vẻ tủi thân: “Mặt em giờ vừa nóng vừa rát, đau quá à.”
Chị Phượng nhìn một bên mặt gã có vết sưng hồng: “Còn không phải cậu tự tìm? Cậu như vậy, chút còn có thể tới phòng khiêu vũ sao?”
Bạch Sí Tuyên không dám rời khỏi chị Phượng, lập tức: “Dĩ nhiên có thể.” Gã ta vội giữ chặt tay chị Phượng: “Chị Phượng, chị đừng bỏ rơi em.”
Bạch Sí Tuyên có cảnh giác, dù sao chị Phượng đối với vị Cao công tử kia có vẻ rất hứng thú, gã ta tuyệt đối không để cho người khác có cơ hội thọc gậy bánh xe, đây chính là vàng thỏi của gã ta đấy. Gã ta nắm tay chị Phượng: “Chị à, em là người chị thương nhất cơ mà.”
Hai người tay cầm tay tình trạng ý thiếp trong nhà ăn khiến những người nhìn thấy chỉ muốn nôn hết ra ngoài. Mọi người sôi nổi chuyển tầm mắt đi, quả thực cay mắt chết mất.
Mà lúc này Tiểu Đông đã đi xuống cầu thang, thân hình cậu thẳng tắp cao ráo, mỗi bước đi đều thể hiện sự thong thả ung dung, không chút nóng nảy.
Cậu bình tĩnh hướng phòng mình mà đi, tầng này không phải chỉ có mỗi bọn cậu ở. Túc Bạch đã từng nói "Những người ở tầng này đều có thể tin, không cần lo lắng". Cho nên Tiểu Đông đã thả lỏng vài phần trong lòng, dù có thả lỏng thì cậu vẫn cố gắng không thay đổi biểu tình.
Chỉ là nếu nhìn kỹ mới có thể nhận ra hai tay cậu đang nắm rất chặt, nắm chặt đến mức hiện cả gân xanh.
Một cái hành lang, cậu bước đi cứ như cách xa cả trăm ngàn mét.
Mãi đến khi cậu dừng ở cửa, trên trán đã rịn ra chút mồ hôi, cậu vẫn cố gắng bình tĩnh mở cửa rồi quay lại nói với vệ sĩ: “Anh Khương, anh trở về nghỉ ngơi đi, chờ một chút sẽ đưa cơm qua.”
Tiểu Khương gật đầu, nói: “Được, có việc cậu cứ gọi tôi.”
Tiểu Đông gật đầu, đóng cửa lại, ngay khi cửa vừa đóng, cả người cậu xụi lơ xuống, cậu dựa người vào cửa cứ thế ngồi trên mặt đất há to miệng thở dốc.
Tiểu Bắc và Tiểu Bảo đang xem bản đồ trên bàn chợt thấy Tiểu Đông đột ngột ngồi xuống, chỉ vài giây tạm dừng, Tiểu Bắc gần như chạy vội lên bổ nhào vào người Tiểu Đông, ngồi xổm trước mặt cậu mà hỏi han.
Bạn cần đăng nhập để bình luận