Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 181. Muốn tính như thế nào?

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô nói: “Chuyện của bọn mình trong mắt những nhân vật lớn như người ta chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có gì cả, nhưng em nghĩ có thể bọn mình và Tiểu Bảo sẽ phải chia tay sớm.”
Tiểu Đông & Tiểu Bắc: “!!!”
Khúc Tiểu Tây: “Thằng bé oán trách cha nó nhưng nếu cha nó chịu sửa chữa thì hai người có cảm thấy nó muốn ở lại nơi này nữa không hay trở về bên cạnh cha nó?”
Hai đứa nhóc rất muốn nói ở lại nơi này rồi lại cảm thấy hình như không.
Tiểu Bắc thở ngắn than dài: “Tới vội vàng mà đi cũng vội vàng, phần lớn người trên đời này đều là khách qua đường trong sinh mệnh của người khác.”
Khúc Tiểu Tây phụt một tiếng phun ra, trêu: “Em lại học với ai đấy?”
Tiểu Bắc: “Mọi người đều nói như vậy đó!”
Khúc Tiểu Tây xoa bóp khuôn mặt bé, khen: “Đứa bé lanh lợi.”
Quả nhiên mãi đến buổi chiều cũng chỉ nghe được tiếng người đến người đi mà không có chuyện gì xảy ra.
Khúc Tiểu Tây ngồi trước bàn, nghiêm túc viết bản thảo, mới được mấy nghìn chữ đã nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng bịch bịch bịch. Khúc Tiểu Tây buông bút. Quả nhiên, tiếng bước chân dừng lại trước cửa nhà cô, Tiểu Bảo: “Chị, chị.”
Khúc Tiểu Tây mở cửa: “Làm sao vậy?”
Đôi mắt Tiểu Bảo hồng như mắt thỏ, chắc buổi chiều đã khóc, bây giờ nhóc lại vui tươi hớn hở, tâm tình có vẻ khá tốt: “Cha em muốn mời một nhà mọi người cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày, mỉm cười: “Hai người làm lành rồi à?”
Ánh mắt Tiểu Bảo hơi dao động, nhóc ho khan một tiếng rồi cười: “Em miễn cưỡng, em miễn cưỡng cho ông ấy một cơ hội, để nhìn thêm đã.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Được, em chờ bọn chị một chút, chị phải chuẩn bị đã.”
Tiểu Bảo: “Được ạ.”
Khúc Tiểu Tây quay đầu nhìn về phía hai bé trai nhà mình đang nhất trí giơ ngón tay cái lên, Tiểu Bắc: “Chị đoán không sai, Tiểu Bảo thật sự tha thứ cho cha anh ấy.”
Khúc Tiểu Tây: “Đây mới chuyện bình thường.”
Cô về phòng thay một bộ sườn xám màu vàng nhạt phối với áo dệt kim hở cổ màu nâu nhạt, lại sửa sang đầu tóc một chút, buộc tóc đuôi ngựa rồi mới ra cửa.
Ba anh em cô xuống lầu. Bên ngoài Đỗ Tiểu Ngũ và đám người mặc áo đen không thấy đâu, chỉ có cha con Thẩm Hoài và Túc Bạch. Một hàng sáu người ngồi lên xe kéo đi tiệm cơm Lâm Giang.
Mọi người nối đuôi nhau vào cửa. Cửa vừa mở đã thấy một người đàn ông bộ dạng như giám đốc tiến lên, khách khách khí khí: “Thẩm tiên sinh, ngài chọn chỗ rồi chứ?”
Tầm mắt ông dừng trên người Khúc Tiểu Tây, kinh ngạc trong nháy mắt rồi lập tức mỉm cười: “Cao tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Thẩm Hoài bất động thanh sắc còn Khúc Tiểu Tây thật sự kinh ngạc.
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Người ở thời đại này đều lợi hại như thế à? Cô mới cùng người này gặp mặt một lần mà ông có thể nhớ kỹ cô?
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Trí nhớ ngài thật tốt.”
Giám đốc mỉm cười: “Ngài là bạn của anh Ngũ, tôi dĩ nhiên có ấn tượng.”
A a a, đây là người Anh Ngũ yêu thầm đó!
Là cô ấy, là cô ấy, chính là cô ấy.
Dĩ nhiên ngoài mặt, ông vẫn cực kỳ nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc: “Các vị, mời.”
Sáu người đi vào phòng, Thẩm Hoài: “Đưa đồ ăn lên.”
Giám đốc: “Vâng.”
Sau khi mọi người ngồi xuống, Thẩm Hoài nghiêm túc: “Khúc tiểu thư, tôi đã biết chuyện của Tiểu Bảo, cảm ơn cô đã giúp đỡ.”
Lúc này giọng điệu hắn ta rõ ràng trịnh trọng hơn rất nhiều.
Khúc Tiểu Tây: “Không cần khách khí, ai bảo tôi là người tốt chứ.”
Thẩm Hoài: “……”
Hắn ta rất nhanh đã tiếp tục: “Lúc đầu tôi không biết nên đối với cô không khách khí, đây là tôi không đúng. Lúc này đây cố ý mời cô đến cửa mong cô đại nhân đừng chấp tiểu nhân.”
Khúc Tiểu Tây cũng thực sảng khoái: “Không sao, chỉ cần chú biết chú thiếu tôi một ân tình là được rồi. Con người tôi ấy à, chưa bao giờ thích tích góp ân tình của người ta giữ lại ăn tết đâu. Thầy Túc hiểu tính cách tôi nhất.”
Cô cười tủm tỉm chọc Túc Bạch một chút, Túc Bạch gật đầu, nói: “Xác thật chúng ta trước nay đều tính toán rõ ràng.”
Thẩm Hoài giờ đã khôi phục dáng vẻ bình thường, không phải trạng thái lúc đầu kia mà thoải mái hơn nhiều. Có điều kẻ như vậy, khi lý trí trở về thì lòng dạ cũng sẽ quay lại.
Hắn ta mỉm cười: “Như vậy… Khúc tiểu thư muốn tính như thế nào?”
Khúc Tiểu Tây: “Tôi cùng chú, quan hệ gì cũng không có,chú cứ coi như chưa từng gặp qua tôi là được.” Cô chớp mắt to, mềm mềm mại mại: “Yêu cầu của tôi, không quá phận chứ?”
Thẩm Hoài gật đầu: “Xác thật không quá phận.”
Hắn ta biết, lúc mạng sống con trai hắn ta gặp nguy đã được Khúc Tri Thiền trượng nghĩa đưa đến bệnh viện. Lúc đó cô còn chưa biết con trai hắn ta là ai. Chỉ bằng cái này, Thẩm Hoài đã phải khen một câu con gái nhà họ Khúc xem như là người tốt.
Đặt bản thân hắn ta vào tình huống lúc đó chưa chắc đã quan tâm chứ không nói đến chuyện cô còn đồng ý thu giữ Tiểu Bảo.
Yêu cầu này của cô chỉ là chuyện nhỏ, so sánh với mạng con trai hắn ta thì không đáng một đồng.
Thẩm Hoài: “Cô yên tâm, chuyện này tôi đều làm được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận