Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 449. Yêu đương

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Túc Bạch nhìn Khúc Tiểu Tây, cũng không cố ép hỏi cô nữa mà chỉ ngừng thở, yên lặng theo dõi phản ứng của cô hoặc cũng có thể đang chờ cô trả lời. Túc Bạch nghiêm túc không thể ngâm túc hơn, dưới ánh nhìn của anh, Khúc Tiểu Tây khẩn trương đến nuốt nước miếng.
Mãi sau cô mới nói: “Nếu… em không thích anh?”
Ánh mắt Túc Bạch ảm đạm đi vài phần rồi rất nhanh anh đã đáp lời: “Vậy cũng không sao, chỉ cần em không thích người khác thì vẫn có thể sau này sẽ thích anh.”
Khúc Tiểu Tây truy hỏi: “Nếu em vẫn mãi không thích anh thì sao?”
Túc Bạch thật không dám tưởng tượng nếu cô vẫn mãi không thích mình thì làm sao bây giờ. Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này đã thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Nghĩ thế nhưng anh vẫn chân thành: “Nếu em vẫn mãi không thích anh, anh chỉ đành ở bên cạnh em làm một người bạn tốt. Kể cả em có thích người khác thì chúng ta vẫn là bạn bè, có phải không?”
Tươi cười trên mặt anh có vài phần chua xót lại cố giữ sự kiên định: “Dù sao có thể nhìn thấy em, anh cũng đã vui rồi.”
Khúc Tiểu Tây nhìn chằm chằm Túc Bạch không chớp mắt, trong ánh nhìn còn mang theo sự thẳng thắn khó tin.
Đôi mắt cô ngập nước khiến tim Túc Bạch đập nhanh hơn. Đột nhiên Khúc Tiểu Tây thả lỏng rồi hơi buông tay. Cô nhìn trong ánh mắt của Túc Bạch hiện lên chút mất mát bèn giơ tay ôm lấy anh: “May mà em còn có chút thích anh.”
Túc Bạch sửng sốt, ngốc ngốc nhìn Khúc Tiểu Tây, mãi sau anh mới phản ứng lại rốt cuộc Khúc Tiểu Tây vừa nói gì, chỉ trong nháy mắt cả người anh đã tràn ngập sự kinh ngạc kèm theo cảm giác vui mừng. Anh kích động ôm lấy Khúc Tiểu Tây, xoay vòng vòng: “Thật tốt quá, thật quá tốt rồi, anh biết ngay em cũng thích anh mà!”
Vừa rồi lúc nói ra câu kia, Khúc Tiểu Tây thật ra cũng có chút khẩn trương, bây giờ cảm giác ấy không còn chút nào nữa. Chỉ trong nháy mắt cô có một cảm giác thông suốt, tóm lại vô cùng vui vẻ, vô cùng hưng phấn.
Khúc Tiểu Tây tùy ý để Túc Bạch ôm, cười không ngừng.
Khúc Tiểu Tây: “Anh mau buông em xuống đi, em rất nặng.”
Túc Bạch: “Mới không phải, em cực kỳ nhẹ, anh có thể ôm em xoay rất nhiều rất nhiều vòng.”
Trai thẳng 100%, vĩnh viễn là trai thẳng 100%.
Anh vì muốn chứng minh bản thân còn ôm Khúc Tiểu Tây xoay vài vòng. Khúc Tiểu Tây cảm thấy mình như muốn bay lên trời, cô chỉ có thể kêu ngao ngao, tiếng cười phát ra không ngừng.
Túc Bạch: “Em xem, anh đã nói em rất nhẹ rất nhẹ mà.”
Khúc Tiểu Tây: “Được rồi được rồi, em rất nhẹ, anh thả em xuống đi.”
Trong giọng nói của cô còn mang theo ý cười. Túc Bạch buông cô ra rồi nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng sao cười không ngừng của cô, tóc cũng có chút hỗn độn. Anh duỗi tay sửa sang lại mái tóc cho cô một chút rồi nói: “Tóc giả của em sắp rơi xuống rồi này.”
Khúc Tiểu Tây: “Anh thấy em để tóc ngắn hay tóc dài đẹp?”
Túc Bạch không chút nghĩ ngợi: “Đều đẹp.” Anh nghiêm túc nói: “Người đẹp để kiểu tóc gì cũng đẹp.”
Khúc Tiểu Tây: “Hì hì!”
Có đôi khi những gã trai thẳng lại nói được lời dễ nghe, khi đã nói còn khiến người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bởi vì nghe vào có vẻ rất thật lòng.
Khúc Tiểu Tây vui vẻ: “Anh thật biết nói chuyện.”
Túc Bạch cực kinh ngạc, cong khóe miệng nói: “Mọi người đều nói anh không biết nói chuyện, em như thế này có phải tình nhân trong mắt hóa Tây Thi không?”
Khúc Tiểu Tây làm bộ suy nghĩ một chút: “Hình như vậy!”
Cô tươi cười sáng lạn, sự vui vẻ còn bộc lộ ra ngoài.
Túc Bạch đánh giá gương mặt tươi cười của cô, cả người anh đều thấy vô cùng ấm áp, anh hớn hở: “Nếu em thích nghe, anh sẽ nói thật nhiều thật nhiều cho em nghe.”
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Nếu anh cố tình nói lại có thể khiến cho người ta vui à?”
Túc Bạch thật mê mang, tùy tự nhận bản thân có chỉ số thông minh cao nhưng anh thật không biết nói gì mới đúng, thế nào mà gọi là cố tình, còn thế nào mới nói là không cố tình? Khen người ta mà còn chia này chia nọ à? Túc Bạch chân thành nói: “Anh sẽ tiếp tục học hỏi thêm.”
Khúc Tiểu Tây bật cười, ừ một tiếng.
“Thịch thịch thịch!” Ba tiếng vang lên, Khúc Tiểu Tây xoay đầu nhìn ra phía cửa. Lúc này cô mới phát hiện đây không phải tiếng đập cửa mà là âm thanh từ bên trong phòng. Kim đồng hồ dừng lại chuẩn xác ở vị trí 3 giờ mà phát ra tiếng.
Khúc Tiểu Tây: “3 giờ.”
Túc Bạch lập tức: “Ngày mai còn phải tời cửa hàng hương khói, em đi ngủ sớm một chút đi.”
Khúc Tiểu Tây nhìn về phía Túc Bạch, Túc Bạch: “Anh qua phòng cách vách ngủ.”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày: “Anh không phải nói muốn ngủ sô pha sao?”
Túc Bạch cũng khẩn trương một chút, ngay sau đó nghiêm túc nói: “Anh thấy anh đi phòng bên cạnh thì tốt hơn.”
Khi mối quan hệ của bọn anh còn chưa rõ ràng anh cảm thấy ngủ ở đây chẳng sao. Dù sao bọn anh cũng quang minh lỗi lạc nên không cần phải để ý đến cái nhìn của người khác.
Thế nhưng bây giờ đã xác định quan hệ rồi, Túc Bạch lại không nghĩ như vậy nữa.
Bọn anh đã xác định quan hệ yêu đương mà anh còn ở lại đây thì sẽ khiến thanh danh của Tiểu Tây không hay. Hơn nữa, anh chính là sẽ chột dạ, bởi vì… anh thích cô.
Rõ ràng so với trước kia không có khác biệt quá lớn nhưng Túc Bạch vẫn cứ cảm thấy không giống nhau nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận