Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 190. Ngài làm gì vậy??

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
“Em gái, em tỉnh?” Tiểu Đông thăm dò lại đây xem cô thế nào.
Khúc Tiểu Tây: “Ừm, tỉnh.” Cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ nhìn, nói: “Chạng vạng rồi, mọi người hôm nay giữa trưa ăn cái gì?”
Tiểu Đông: “Chú Thẩm mua đồ ăn đưa qua đây.” Cậu vào cửa, ngồi ở mép giường, nói: “Em cảm giác có khỏe không? Muốn uống chút nước ấm không?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu mỉm cười nhìn Tiểu Đông bưng nước qua. Rõ ràng anh trai cô cứ ngốc ngốc, mãi mãi chỉ như đứa trẻ 7 tuổi nhưng Khúc Tiểu Tây cảm thấy cậu là chàng trai nhỏ ấm áp nhất, người anh trai tốt luôn bảo vệ em gái.
Khúc Tiểu Tây uống một chén nước, nói: “Tối hôm qua em khẳng định kể một đêm truyện ma.”
Tiểu Đông: “Về sau em kể chuyện cho anh nữa nha.”
Khúc Tiểu Tây: “Được.” Cô đứng dậy nói: “Em đi rửa mặt.”
Cô đi vào phòng vệ sinh, bên trong có gắn một chiếc gương nhỏ trên tường. Khúc Tiểu Tây nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, hơi hé môi.
Cô không nói dối, cô thật sự ngàn ly không say.
Nhưng tối hôm qua, cô lại cố ý.
Cô biết Túc Bạch sẽ giúp cô, Tiểu Bảo cũng sẽ giúp cô. Tuy nhiên Khúc Tiểu Tây cảm thấy bản thân phải làm gì đó để loại bỏ hứng thú của Thẩm Hoài với mình. Bằng không cái gã chuyên đi sưu tập người tình kia mà vừa ý cô có khi, có hôm nay không có ngày mai.
Cô phải bằng mọi cách diệt trừ mọi hứng thú của hắn ta với cô.
Một đứa khi uống say ồn ào tự phụ dĩ nhiên không thể khiến những gã đàn ông tinh anh thích được. Kể cả hắn không để bụng chuyện đó thì chỉ cần nghĩ đến đến lúc cô hù dọa kia cũng sẽ khắc sâu trong ký ức hắn ta.
Có đôi khi, ký ức khắc sâu là quyến luyến.
Mà có khi vừa thấy đã giống như gặp quỷ.
Biểu hiện của Khúc Tiểu Tây nhằm phù hợp với vế sau.
Tin tưởng cứ mỗi lần hắn ta nhìn thấy cô chắc chắn sẽ nhớ đến hình ảnh của nữ quỷ đột ngột ngẩng đầu, nhếch miệng cười. Như vậy đã đủ rồi.
Cô cười nhạt, nhẹ giọng: “Biểu hiện rất tốt, Khúc Tiểu Tây.”
Khúc Tiểu Tây ra cửa, nói: “Mấy người Lam tiểu thư không biết thế nào?”
Tối hôm qua cô không về nhà ngủ nhầm làm thêm một phòng ngừa cuối cùng. Cô sợ Thẩm Hoài đói bụng ăn quàng, nhân lúc cô say mà làm bậy. Bản thân Túc Bạch vẫn chưa đáng giá để cô tin tưởng 100%. Thế nên khi say rượu, cô nghĩ ngay đến Lam tiểu thư cùng mẹ Hứa.
Tinh thần cô tỉnh táo hơn đi chăng nữa thì cũng không phải người có sức lực lớn lao gì.
Cô cùng Lam tiểu thư, mẹ Hứa ở bên nhau dĩ nhiên không cần lo.
Mãi đến buổi sáng khi mấy người Tiểu Đông, Tiểu Bắc tỉnh lại cô mới thôi lo lắng.
Khúc Tiểu Tây rửa mặt sơ qua rồi ra ngoài. Sáng nay cô đã quá mệt rồi nên cứ để nguyên như vậy đi ngủ, quần áo giờ nhăn nhúm bèo nhèo.
Khúc Tiểu Tây: “Tiểu Bắc đâu ạ?”
Tiểu Đông vội nói: “Tiểu Bắc cùng Tiểu Bảo cùng đi mua cơm chiều.” Tiểu Đông cười tủm tỉm: “Anh ở nhà chăm sóc em.”
Tiểu Tây mỉm cười: “Bọn họ mua cái gì?”
Tiểu Đông: “Bọn họ đi mua cháo gạo kê.”
Khúc Tiểu Tây cảm thấy có chút xấu hổ với Lam tiểu thư và mẹ Hứa. Cô tự nhiên đến kể chuyện ma cả một đêm chắc chắn sẽ làm hai người mệt mỏi. Đặc biệt là mẹ Hứa bằng ấy tuổi rồi, chắc không chịu nổi.
Khúc Tiểu Tây: “Nếu là gạo kê cháo, em lại làm thêm chút bánh rán nhân hẹ đi. Anh mang cho Lam tiểu thư cùng mẹ Hứa một chút nhé.”
Tiểu Đông: “Để anh giúp.” Cậu tiến lên, bắt đầu nhặt rau hẹ.
Khúc Tiểu Tây: “Anh à, anh tốt nhất.”
Tiểu Đông lập tức cong môi, nói: “Anh là anh trai tốt mà.” Cậu lẩm bẩm: “Mẹ nói rồi, anh sinh ra trước nên được làm anh trai, phải có nghĩa vụ bảo vệ và chăm sóc em gái. Nếu em gái sinh ra sớm một chút thì cũng phải bảo hộ và chăm sóc anh. anh may mắn nên mới có thể được làm anh trai.”
Khúc Tiểu Tây: “Ừ.”
Hai người cùng làm nên rất nhanh đã làm xong bánh rán nhân hẹ, Tiểu Tây suy nghĩ một chút nói: “Để em xuống lầu đưa đi.”
Cô bưng bánh rán nhân hẹ xuống lầu, vừa đến lầu hai thì gặp được Túc Bạch từ phía dưới đi lên.
Hai người liếc nhau, Túc Bạch bình tĩnh gật đầu, cứ như tối hôm qua không bị Khúc Tiểu Tây độc hại vậy.
Tầm mắt Túc Bạch dừng lại vài giây trên đĩa đồ ăn trong tay Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây khách khí: “Anh muốn nếm thử sao?”
Túc Bạch gật đầu: “Được.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Túc Bạch: “Cảm ơn em.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Không cần cảm ơn.”
Túc Bạch tự nhiên nhận bánh rán nhân hẹ, lại trực tiếp vào nhà.
Khúc Tiểu Tây: “???”
Không phải, em đồng ý cho anh!
Nhưng em không bảo cho hết mà!
Cho nên ngài làm gì vậy????
Khúc Tiểu Tây ngơ ngác, những lúc cô mờ mịt như vậy không nhiều nhưng trên người vị tiên sinh này lại gặp được vài lần rồi. Cô buồn bã nhìn lầu hai đã đóng cửa lại, yên lặng quay về nhà lấy thêm một đĩa khác.
Cũng may cô làm tương đối nhiều.
Vốn dĩ cô còn tính số bánh dư để ngày mai làm bữa sáng nhưng giờ kế hoạch đã phải thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận