Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 441. Nhỏ mà lanh

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Lão Vương cũng không xem trọng Khúc thị. Ai bảo mụ cứ nói đi tìm ba anh em nhà họ Khúc mà vẫn chưa đem đến hiệu quả gì, chỉ lãng phí thời gian không công, tóm lại thật khiến người ta cáu giận.
Bởi vậy mọi người đối với mụ không tin phục, thái độ cũng chẳng tốt gì.
Khúc Tiểu Tây đọc hết những gì mà Khúc thị đã trải qua, trừ một câu xứng đáng cũng chẳng thèm nói lời thứ hai, mụ rơi vào kết cục như vậy chính là ông trời có mắt.
Chỉ là khi nhìn thấy đoạn cuối cùng, Khúc Tiểu Tây cũng phải bật cười, cảm khái nói: “Bọn chúng thế mà giờ lại ở nhà cũ Bạch gia.”
Tiểu Bắc thò người lại gần xem: “Sao bọn họ được ở lại?”
Khúc Tiểu Tây: “Nơi này trước kia người Bạch gia ở, sau khi Khúc thị quay về, bọn chúng nhỉ người đông nên chiếm phòng ở. Thật ra Bạch thị hoàn toàn có thể đem người đuổi đi, rồi không biết vì cái gì mà cô ta lại không làm thế. đối ngoại cô ta nói phải cho mẹ của mấy đứa cháu trai cháu gái chút mặt mũi, không thể để đám người này không có đường sống. Thế nhưng thực tế cô ta đánh bàn tính thế nào thì chẳng ai biết. Có lẽ… muốn cho mấy kẻ kia chút ngon ngọt rồi lợi dụng bọn chúng tìm chúng ta?”
Đây là chuyện Bạch thị hiểu nhất.
Kẻ có đầu óc nhất trong nhà họ Bạch luôn vinh danh ả.
Cô gập tờ giấy lại, nói: “Em đoán rằng mình không nghĩ sai đâu. Anh xem, cô ta lắm quyền lớn ở nhà chồng nhưng lại cố tình cho mấy đứa con gái nhà họ Bạch sống cuộc sống vô cùng đơn sơ. Ấy vậy mà đám người đó còn phải mang ơn đội nghĩa cô ta. Có thể thấy người này tâm cơ như thế nào.”
Thật ra nói đến cùng thì mấy đứa con gái nhà họ Bạch vào ở nhà chồng của Bạch thị cũng chẳng khác gì bọn cô đến ở chỗ của Khúc thị trước đây.
Khúc thị cầm hết tài sản nhà bọn cô, Bạch thị cũng đem đi hết gia sản nhà họ bạch.
Thế nhưng người nào thông minh, thể nào ngu dốt chỉ cần nhìn đã biết.
Khúc thị không giữ lại chút tình cảm nào, nhanh chóng lộ ra gương mặt thật khiến bọn cô vô cùng thống hận.
Bạch thị thì sao, cô ta am hiểu làm người phải vào thế yếu thì mới có thể lừa gạt mấy đứa trẻ kia.
“Em không sợ những người ương ngạnh lại ngu dốt như Khúc thị, nhưng em lại không thể không cẩn thận loại người khôn khéo biết tính kế như Bạch thị.”
Khúc Tiểu Tây: “Túc Bạch, anh sắp xếp người giúp em nhìm chằm chằm Bạch thị nhé!” Cô thấp giọng: “Đêm nay, em định đi gặp Khúc thị.”
“Đêm nay, em định đi gặp Khúc thị.”
Lời vừa dứt, mấy người đồng thời mở miệng: “Anh/em cùng đi với em/chị.”
Khúc Tiểu Tây: “Mọi người tạm thời không cần đi với em, lần này em đi chỉ thăm dò được, chưa định ra tay vào hôm nay. Nếu em định làm gì đó với Khúc thị thì chắc chắn sẽ gọi mọi người.”
Cô bảo đảm như vậy, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc cũng đành phải đồng ý.
Túc Bạch: “Anh theo em.”
Khúc Tiểu Tây nhìn Túc Bạch, Túc Bạch chân thành: “Anh rất có ích đấy.”
Lời này cũng không phải giả, thành công gỡ xuống ánh nhìn nghi ngờ của Khúc Tiểu Tây với Túc Bạch, cô gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Tiểu Bắc yên lặng liếc mắt quét Túc Bạch một cái.
Khúc Tiểu Tây lại tiếp tục mở xem nội dung hồ sơ, nội dung bên trong rất rộng, phần lớn có sự liên quan với Bạch gia. Khúc Tiểu Tây thấy bên trong còn có một bản vẽ vô cùng kỹ càng tỉ mỉ bèn nói: “Đây là bản vẽ mặt phẳng nhà họ Bạch.”
Đây là câu trần thuật, không phải nghi vấn.
Túc Bạch: “Đúng!”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy được, em sửa sang lại một chút.” Cô lại nói: “Tiểu Bắc, buổi sáng ngày mai hai anh em cùng đi mua đồ dựa theo danh sách chị đưa nhé.”
Cô đứng dậy lấy giấy bút ra, xoát xoát viết một hồi, ngay sau đó đem tiền giao cho Tiểu Bắc: “Chỗ này cho em.”
Tiểu Bắc nhìn danh sách: “Đều là quần áo giày vớ linh tinh.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng vậy, em trước mua thế đã.” Cô lại bổ sung: “Tiền không đủ thì nói, chị sẽ đưa thêm.”
Biết lần này ra ngoài chắc chắn sẽ dùng rất nhiều tiền nên Khúc Tiểu Tây đã mang theo không ít. Rốt cuộc nhà nghèo đi chăng nữa thì đi đường vẫn phải chi tiền.
Chỉ có điều bây giờ lại cảm thấy số tiền mang đi có vẻ vẫn thiếu.
Khúc Tiểu Tây: “Chúng ta chỉ mang theo hai bộ đồ tắm rửa, không mua thêm quần áo không được. May mà chúng ta ban nãy không mặc áo khoác ra ngoài đánh người, bằng không hôm nay lại phải thay áo.”
Quần áo bọn cô mỗi thứ đều mang theo hai bộ nhưng áo khoác mỗi người chỉ mang một chiếc.
Khúc Tiểu Tây: “Số đo chị đều viết ở mặt trên.”
Tiểu Bắc gật đầu: “Em thấy rồi ạ.”
Nói xong chuyện chính, Tiểu Đông Tiểu Bắc đều có chút cảnh giác nhìn Túc Bạch, Túc Bạch nghi ngờ liếc mắt nhìn cả hai một cái.
Khúc Tiểu Tây: “Được rồi, đều trở về nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Bắc không nhịn được, chỉ về phía Túc Bạch: “Người này không đi, sao thế được?”
Cu cậu thật không yên tâm.
Túc Bạch nghiêm túc hỏi: “Anh nhìn không đáng tin cậy à?”
Ánh mắt anh có vẻ rất chân thành dò hỏi.
Tiểu Bắc lắc đầu: “Không, thầy Túc anh thoạt nhìn cực kỳ đáng tin cậy, thế nhưng bọn em cũng không thể bởi vì anh có vẻ đáng tin cậy thì cứ thế tin tưởng anh được.”
Lời này nói, thật là một chút lỗ hổng cũng không có.
Túc Bạch đều nhịn không được cảm khái: “Nhỏ mà lanh.”
Tiểu Bắc tích cực kiến nghị: “Em đêm nay cũng ở lại.”
Tiểu Đông vội nói: “Anh cũng ở.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận