Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 56. Nữ Trạng Nguyên

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Lam tiểu thư: “Vậy chị đây phải cảm ơn em trước rồi, chỉ là không biết chị còn có cơ hội như vậy hay không nữa cơ.”
Khúc Tiểu Tây: “Cái này không phải xem ý muốn của chính chị sao? Nếu chị muốn, tự nhiên có thể.” Cô vuốt ve ly cà phê, nói: “Nếu chị thích, giờ em cũng có thể viết một bài nữa tiếp tục khen chị đấy! Tuyệt đối không kém bài kia chút nào, chắc nhìn không ra cùng một người.”
Lam tiểu thư phụt một cái cười ra tiếng, nói: “Thiệt hay giả thế? Em không nên trêu chị nhé.”
Khúc Tiểu Tây tự tin: “Trình độ của em thế nào, chị hoàn toàn không biết gì cả rồi.” Cô cười cười nói: “Có giấy bút không?”
Mẹ Hứa nhìn về phía Lam tiểu thư, Lam tiểu thư: “Dì đi lấy đi.”
Khúc Tiểu Tây: “Đơn giản đổi cách khen người thôi, hơn nữa khen làm sao không lưu dấu vết lại. Có thể có bao nhiêu khó chứ?”
Cô nhanh nhẹn động bút, Lam tiểu thư đi đến bên người cô, nhìn cô gần như không hề dừng lại chút nào, hạ bút như thần. Không thể không nói chị thật sự khiếp sợ rồi. Giờ chị lại nhớ đến lúc Khúc Tiểu Tây sảng khoái giao bài viết đầu tiên mà thấy mình như cún ngốc.
Chị quả nhiên kiến thức nông cạn.
Lam tiểu thư thật sâu trong lòng cảm thấy, quả nhiên chị không phải một người đọc sách chân chính rồi.
Mi nhìn xem người ta kìa!
Mi nhìn xem!
Lam tiểu thư lại nhìn Khúc Tiểu Tây, giống như thấy vàng, chị chân thành: “Em thật sự rất lợi hại.”
Khúc Tiểu Tây không nói, chuyên tâm viết văn.
Mẹ Hứa cũng ngó lại. Dù bà xem không hiểu nhưng cảm thấy mấy chữ này quả thực đẹp lên trời rồi!
“Cao tiểu thư nếu sinh ở sớm vài năm chắc sẽ thành nữ Trạng Nguyên đấy.”
Lam tiểu thư nhẹ giọng nhắc nhở: “Mẹ Hứa, sớm vài năm phụ nữ cũng không thể thi Trạng Nguyên đâu.”
Mẹ Hứa: “Ơ, không phải người ta vẫn diễn gì mà nữ phò mã sao? Đó không phải phụ nữ đi thi Trạng Nguyên à?”
Lam tiểu thư: “……”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Lúc ngài xem nữ phò mã có thật nghiêm túc xem không vậy?
Khúc Tiểu Tây rất nhanh đã viết xong, mỉm cười đem bản thảo giao cho Lam tiểu thư, nói: “Tặng không nhé!” Cô khẩu khí quá lớn rồi nhỉ?
Lam tiểu thư: “……”
Khúc Tiểu Tây: “Thời gian không còn sớm, chị cứ chậm rãi xem, em về trước đây.”
Lam tiểu thư lập tức: “Mẹ Hứa, đem hộp bánh hạt dẻ lão Lê hôm nay mang tới đây chào hỏi đưa cho Cao tiểu thư.” Chị mỉm cười: “Nhìn dáng vẻ chắc em thích ăn đồ ngọt, cầm về nếm thử đi.”
Khúc Tiểu Tây: “Vâng ạ.” Có người tặng lễ vật, từ chối thì bất kính.
Khúc Tiểu Tây cầm theo hộp bánh ngọt lên lầu. Quả nhiên khiến Tiểu Đông và Tiểu Bắc vui sướng cực kỳ. Bọn cô tuy có tồn chút tiền nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Số tiền còn lại cũng không phải rất rất nhiều. Khúc Tiểu Tây vì vậy cũng không mua mấy món không thực dụng như vậy.
Chỉ nhìn bề ngoài tinh xảo của cái hộp đã biết do Công ty Bách hóa sản xuất, hơn nữa còn thuộc loại rất quý.
Ba anh em mỗi người nếm một miếng, mềm mại ngon miệng, hương hạt dẻ thơm cực kỳ. Có thể thấy được, đồ đắt cũng có cái lý của nó.
Vua nịnh nọt Tiểu Bắc dựa vào bên người Khúc Tiểu Tây, đầu nhỏ để trên cánh tay Khúc Tiểu Tây, nói: “Chị ơi, chúng ta sinh hoạt ngày càng tốt nhỉ?”
Khúc Tiểu Tây lời thề son sắt: “Về sau sẽ càng tốt.”
Hiện tại cô chính là người có nguồn thu ổn định rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khúc Tiểu Tây dậy sớm bởi cô còn phải gặp mặt Trần biên tập. Cô cũng không ra cửa cùng anh em trai. Ngược lại còn dặn dò cả hai ở nhà cẩn thận.
Trước đó hai ngày nhận được tiền từ Lam tiểu thư, cô có mua một chiếc sườn xám mới, Khúc Tiểu Tây không định diện bộ đồ này. Bộ mới này do Tiểu Đông và Tiểu Bắc chọn. Dù nam giới trưởng thành hay bé trai đều thiên về thẩm mỹ hướng tươi sáng mới coi như đẹp.
Hai nhóc này chọn cho cô chiếc sườn xám màu hồng đào. Đẹp thì có đẹp nhưng túi xách hoa nhỏ duy nhất của Khúc Tiểu Tây lại không hợp khi phối đồ.
Cô vẫn diện chiếc sườn xám màu lam nhạt ban đầu kia rồi cẩn thận mang vòng cổ và khuyên tai trân châu. Nhìn vào gương thấy trên tay hơi thiếu thiếu. Suy nghĩ một chút, cô lại tìm một cái lắc tay trân châu đeo vào, cũng coi như phối hợp thoả đáng. Sau khi chỉnh trang, bé gái mười bốn tuổi nhìn vào cũng có vài phần của thiếu nữ thanh lệ rồi.
Nhìn lại lần nữa, cô thấy mình giống như có chút phong độ của trí thức thiếu nữ từng được đọc sách vậy. Khúc Tiểu Tây lúc này mới hài lòng cầm túi xách hoa nhỏ ra cửa.
Trần biên tập hẹn gặp cô ở quán cà phê cách nhà hơi xa. Cô tới đường lớn, chuẩn bị ngồi xe điện. Kỳ thật xe kéo cũng được nhưng Khúc Tiểu Tây không thấy xe kéo ở đầu ngõ nên trực tiếp ngồi xe điện luôn. Dù sao quán cà phê này nằm ngay tại trạm ngừng xe điện đầu tiên.
Hơn nữa, đi xe điện còn rẻ hơn chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận