Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 218. Trả công một bữa cơm

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô thấy tác dụng không lớn còn Lam tiểu thư lại liên tiếp gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng, em nói rất đúng. Sao chị không sớm nói với em nhỉ? Sao chị không sớm làm thế?”
Lúc này chị đang oán trách bản thân.
Khúc Tiểu Tây: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, cố gắng tìm người đã.”
Lam tiểu thư từ đáy lòng nói: “Cảm ơn em.”
Khúc Tiểu Tây lần này không nói không cần cảm ơn, ngược lại hơi nâng cằm, cười cười: “Hy vọng thật sự có thể giúp được hai người.”
Khi lên lầu, Khúc Tiểu Tây nhìn thấy Tiểu Nha đi xuống vứt rác, hỏi: “Tiểu Nha, hôm nay chị muốn sửa sang lại một chút sách, em muốn chỗ chị giúp không? Chị sẽ không để em làm không công đâu!”
Tiểu Nha: “Ơ?”
Khúc Tiểu Tây cười: “Em giúp, chị trả công một bữa cơm chiều.”
Mắt to của Tiểu Nha nháy mắt sáng lên, bím tóc nhỏ quơ quơ, vội nói: “Được ạ, em có thể làm!”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy một chút nữa em qua đây ha.”
Tiểu Nha: “Vâng!”
Khúc Tiểu Tây đôi mắt lóe lóe, mỉm cười: “Chị về trước.”
Tiểu Nha chạy nhanh xuống dưới lầu, giọng mềm mại nói với theo: “Vâng.”
Mấy người trong khu nhà ở bọn cô hầu như ai cũng biết, hai anh em Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Nha đã bị vứt bỏ. Cô không biết Thạch Tiên sinh và Thạch phu nhân vì sao lại muốn vứt bỏ con mình mà chạy. Thế nhưng vợ chồng hai người đã biến mất khỏi khu nhà khoảng hai tháng rồi.
Thời gian cụ thể thì Khúc Tiểu Tây không biết.
Chỉ có mấy người mẹ Hứa và bà Bàng chú ý.
Thỉnh thoảng nói chuyện, Khúc Tiểu Tây cũng sẽ biết một ít.
Hai tháng này đều do Tiểu Thạch Đầu tự mình tới giao tiền thuê nhà. Thằng bé vẫn kiên trì muốn thuê gác mái nhỏ này. Lam tiểu thư thấy thế cũng không nói gì mà giảm cho nó hai đồng tiền. Mấy cái này đều do mẹ Hứa nói, dĩ nhiên chỉ nói cho Khúc Tiểu Tây, mấy nhà khác đều không biết.
Chuyện giảm tiền thuê nhà như vậy dĩ nhiên không thể tuyên dương nơi nơi, bằng không nhà ai cũng đáng thương thì đều muốn Lam tiểu thư giảm tiền thuê?
May mắn các hộ gia đình ở đây cũng không phải quá khó khăn, điều kiện đều kha khá. Đối với hai anh em đáng thương, mọi người nếu có thể thì đều giúp. Đừng nhìn ngày thường mọi người ở nhà đều thích hóng hớt, nói nhảm chứ cũng không ai chủ động nói trước mặt hai đứa bé cái gì, miễn làm tổn thương trái tim trẻ nhỏ.
Điều kiện tốt một chút như Khúc Tiểu Tây còn thỉnh thoảng tìm hai đứa 'làm việc', trợ cấp thêm chi phí đồ ăn giúp mấy đứa bé trải qua yên ổn hơn.
Khúc Tiểu Tây nghĩ, có lẽ đây là lý do tại sao Tiểu Thạch Đầu kiên quyết không dọn đi.
Thằng bé chẳng được đi học, vẫn luôn chạy bên ngoài làm việc nhưng vẫn hiểu được chút đạo lý. Nếu hai đứa cứ tiếp tục ở nơi này, nơi này mọi người đều tốt, thằng bé để em gái một mình ở nhà cũng yên tâm. Thế nhưng nếu chuyển đến nơi ngư long hỗn tạp khác thì khó mà nói trước. Kể cả có thể mang theo em gái đi cùng, hai đứa cũng còn nhỏ, đồ trong nhà có bị người khác dọn hết đi không còn phải xem vận may thế nào.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên, Khúc Tiểu Tây: “Vào đi.”
Tiểu Nha chần chừ, nhìn thấy trên mặt đất đặt một ít sách, có điều không nhiều lắm. Con bé nói: “Chị, dọn chỗ này sao ạ?”
Khúc Tiểu Tây: “Đúng vậy.”
Khúc Tiểu Tây đem túi tiền giao cho Tiểu Đông, nói: “Hai người đi mua chút rau về làm cơm chiều nhé.”
Hai bé trai một lớn một nhỏ đồng ý, tay cầm tay cùng ra ngoài.
Khúc Tiểu Tây: “Em giúp chị dọn mấy bộ sách này qua đây, chị sẽ ghi thêm chữ lên trên để tặng cho người ta, chỗ còn dư thì chuyển hết tới phòng chị.”
Ít việc quá, ít việc quá đi, Tiểu Nha hít hít cái mũi, có chút ngượng ngùng, bé bị một bữa cơm chiều vẫn cố gắng hết sức làm việc. Cô bé nhớ rõ lời anh trai nói, làm việc cũng phải có mắt nhìn.
Cô bé gầy yếu nhanh nhẹn làm việc.
Khúc Tiểu Tây: “Em biết nhóm lửa không?”
Tiểu Nha: “Biết ạ!”
Khúc Tiểu Tây: “Phích nước nóng hết nước rồi, em đun giùm chị một chút.”
Cô hoàn toàn không có cảm giác ngượng ngùng khi sai vặt bạn nhỏ, cô biết hai anh em này đều hiểu chuyện, dù nghèo lại không mù quáng tham đồ của người khác. Chính thế Khúc Tiểu Tây mới có thể tìm đến, chủ động giúp đỡ hai đứa.
Bản thân hai đứa bé dùng sức lao động đổi lấy một chút đồ ăn cũng yên tâm hơn nhiều.
Đối với cô mà nói, chút chuyện này cũng chẳng đáng là bao.
Khúc Tiểu Tây thêm ghi chú cho ba bộ sách rồi đặt một bên, mấy cuốn này cô muốn đưa đến cho ba người ở Công ty Phú Lệ. Cô đã đồng ý với Đỗ tiên sinh sẽ tặng hắn một bộ sách. Khúc Tiểu Tây nói được làm được.
Nghĩ nghĩ, cô lấy thêm một bộ sách nữa, viết lời khen tặng lên trên.
Đỗ tiên sinh, sư gia, Đỗ Tiểu Ngũ, còn có Đào Mạn Xuân.
Bốn bộ, vừa đủ.
Khúc Tiểu Tây sửa sang xong còn dùng báo bọc bên ngoài mới đặt sang một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận