Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 138. Không thu phí

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây về phòng cất thỏi vàng đi, đếm đếm, cô đã có 10 thỏi rồi.
Loại đồ như này, bao nhiêu cũng không ngại nhiều.
Khúc Tiểu Tây cảm thấy, một ngày nào đó cô muốn gối lên thỏi vàng, không, gạch vàng để ngủ! Tuy rằng hiện tại còn không có gối gạch vàng ngủ nhưng Khúc Tiểu Tây ngủ vẫn rất ngon.
Sáng sớm cô xuống lầu mua sữa dê gặp được Túc Bạch lầu hai, Túc Bạch khách khí gật đầu: “Mua bữa sáng à?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng vậy đó.”
Anh chủ động nhận rổ trong tay Khúc Tiểu Tây nói: “Muốn mua cái gì để anh giúp em.”
Khúc Tiểu Tây trêu chọc: “Anh không thu phí chứ?”
Túc Bạch trả lời rất nghiêm túc: “Không thu phí.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy… cảm ơn nha.”
Túc Bạch: “Không cần khách khí.”
Khúc Tiểu Tây không chút khách khí đem rổ giao cho anh rồi lên lầu, bên ngoài quá lạnh rồi.
Cô vừa vào cửa liền thấy Tiểu Bắc mặc áo ngủ dụi mắt ra khỏi WC. Nhóc mềm mềm mại mại: “Chị, sớm nha.”
Khúc Tiểu Tây: “Ngủ ngon không?”
Nhóc con còn làm nũng: “Em còn nghĩ mới chỉ vừa nằm xuống đó.”
Khúc Tiểu Tây: “Được rồi, đi thôi. Chờ chút nữa chị sẽ phải ra ngoài, hai người phải tự mình ăn bữa sáng đấy.” Dừng một chút mới nói: “Giữa trưa nếu chị về trễ, hai người xuống lầu mua bánh bao. Đừng tự nấu cơm.”
Tiểu Bắc: “Được.”
Khúc Tiểu Tây lại dặn dò hai câu thì nghe được tiếng đập cửa. Quả nhiên bên ngoài là Túc Bạch.
Túc Bạch: “Anh thấy mấy đứa đều thích uống sữa dê nên mua cái này, còn có quẩy chiên nữa.”
Khúc Tiểu Tây: “!!!” Cô vui mừng: “Còn có cái này sao? Vài ngày rồi cũng chưa thấy bán!”
Túc Bạch: “Bọn họ chuyển đến đầu phố, anh qua đó mua.”
Anh nhìn Khúc Tiểu Tây, lộ ra nụ cười nhẹ, nói: “Tới, cầm đi.”
Khúc Tiểu Tây: “Anh nếu đi làm không tiện có thể để Tiểu Bảo tới nhà em cùng Tiểu Đông, Tiểu Bắc chơi.”
Túc Bạch mang theo một tia ý cười gật đầu: “Được”
Khúc Tiểu Tây lấy tiền đưa anh nói: “Đây là tiền mua bữa sáng.”
Túc Bạch lắc đầu không nhận, nói: “Các em giúp Tiểu Bảo rất nhiều, anh chẳng qua chỉ mua hộ bữa sáng thôi.”
Khúc Tiểu Tây: “Chính là……”
“Không có chính là gì cả.” Cũng không đợi Khúc Tiểu Tây thêm, Túc Bạch xoay người xuống lầu. Đi được một nửa, anh hình như nghĩ đến cái gì, nói: “Dưới lầu có một chiếc xe của công ty Phú Lệ, chắc đến tìm em?”
Khúc Tiểu Tây: “!!!” Cô nói thầm: “Tới gì sớm vậy?”
Còn đừng nói, Khúc Tiểu Tây thật sự không rõ thời gian đi làm của công ty Phú Lệ, không biết họ có làm 24 giờ không cần nghỉ ngơi không nữa. Mới sáng sớm xe đã đến. Khúc Tiểu Tây vội vàng ăn bữa sáng rồi chạy nhanh xuống lầu.
Đi đến lầu một cô nhìn thấy Lam tiểu thư dựa cửa hút thuốc. Khúc Tiểu Tây: “Buổi sáng tốt lành.”
Lam tiểu thư: “Tìm em à?”
Nhìn xe này xem, mọi người đều rất muốn hóng chuyện đó.
Khúc Tiểu Tây: “Đúng vậy, em đi trước, về nói sau.”
Lam tiểu thư vỗ vỗ bả vai cô, nói: “Ra ngoài, cẩn thận một chút.”
Nhìn dáng vẻ này chắc chị nhận ra đây là xe công ty Phú Lệ, Khúc Tiểu Tây lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: “Vâng.”
Lần này tới đón Khúc Tiểu Tây vẫn là Đỗ Tiểu Ngũ, chẳng qua hắn không làm tài xế nữa mà là một người khác.
Hắn xuống xe thay Khúc Tiểu Tây mở cửa, nói: “Cao tiểu thư, buổi sáng tốt lành.”
Khúc Tiểu Tây cười tủm tỉm: “Buổi sáng tốt lành, anh Ngũ.” Cô ngồi ở ghế phụ, nói: “Hôm nay lạnh quá đi.”
Đỗ Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn cô, cười cười nói: “Đi thôi.”
Xe rất nhanh đã khởi động, Túc Bạch đứng sau cửa sổ thấy xe rời đi, mày nhíu lại. Tiểu Bảo lúc này đã tỉnh, nhóc nhẹ giọng gọi: “Cậu ơi.”
Túc Bạch quay đầu lại, thần sắc như thường: “Cậu mua quẩy chiên, lại đây ăn đi. Buổi sáng hôm nay cậu phải đi làm, cháu trước tìm Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc chơi. Chờ cậu xin nghỉ rồi buổi chiều về mang cháu đi mua đồ.”
Tiểu Bảo gật đầu nói: “Vâng.”
Túc Bạch xoa xoa đầu hắn nói: “Ngoan.”
Tiểu Bảo chần chờ một chút, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ơi, cậu có thể đừng nói cho cha cháu việc cháu ở chỗ cậu không?”
Túc Bạch nhướng mày, chậm rãi nói: “Anh ra sẽ tìm cháu khắp nơi.”
“Nhưng ông ấy căn bản không quan tâm cháu! Nếu ông ấy không quan tâm cháu chút nào thì cháu cũng không muốn đi tìm làm gì.” Tiểu Bảo thật kích động. Trước mặt người ngoài nhóc còn có thể khống chế một chút, giờ chỉ có người trong nhà nên chẳng giữ lại chút cảm xúc nào.
Túc Bạch tối hôm qua cũng hỏi đại khái tình huống nên đã biết bảy tám phần rồi. Anh nói: “Được rồi, chuyện này cậu sẽ suy xét một chút. Có điều cậu đồng ý với cháu, nếu cậu muốn nói cho anh ta sẽ có sự đồng ý của cháu trước.”
Tiểu Bảo yên lòng lộ ra gương mặt tươi cười. Nhóc nói: “Cha cháu là đồ ngốc.”
Túc Bạch: “……” Anh mỉm cười: “Cậu cũng cảm thấy thế.”
Túc Bạch buổi sáng phải đi làm, Tiểu Bảo cũng không dây dưa gì, cơm nước xong đã ngoan ngoãn lên lầu. Hai bên đều được “Gia trưởng” dặn dò nên tỏ vẻ rất ngoan ngoãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận