Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 391. Tuổi lớn, ăn ít

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Làm chủ nhân bữa tiệc, Thẩm Hoài càng thở dài nhẹ nhõm một hơi thật sâu, hắn ta chỉ sợ cô nàng gây rối, buổi chiều còn có chuyện phải nói, nếu như cô nàng uống say rồi bắt đầu kể chuyện ma thì bọn hắn ta thật sự không có cách nào nói chuyện nữa. Mọi người dĩ nhiên không coi như có việc gì nhưng nếu muốn tụ tập đủ người như thế này một lần nữa lại không dễ.
Hắn ta nói: “Cảm ơn các vị đã nể mặt.”
Lôi Tử cười như không cười: “Khó mời nhất… là cô nhỉ?”
Khúc Tiểu Tây bị chọc, cô ngẩng đầu: “Tôi có cái gì mà khó mời? Tôi là dân thất nghiệp, thời gian rất thoải mái.” Khúc Tiểu Tây nâng nâng cằm, cực kiêu ngạo: “Tôi mà có được địa vị như các vị ở đây ấy à, các vị mới thực sự không mời được tôi.”
“Cô… người này thật không phúc hậu.”
Khúc Tiểu Tây: “Phải đó, cho nên mấy người tốt nhất phải nịnh bợ tôi cho tốt một chút, về sau nếu tôi đi lên được đến đỉnh cao cuộc đời có khi còn nhớ rõ những người bạn lúc nghèo hèn này.”
“Phụt!” Lôi Tử cười cười.
Thẩm Hoài: “Tiếng cười này của cậu sao cứ như cười nhạo người khác vậy?”
Lôi Tử nhướng mày: “Anh tự xem qua biểu cảm châm ngòi ly gián của mình chưa?”
Thẩm Hoài: “……”
Thẩm Hoài: “Kể cả châm ngòi ly gián thì tôi cũng là người tốt.”
Khúc Tiểu Tây liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, thử xét về vẻ ngoài thì trong mấy vị đại ca ở đây, quả thực Thẩm Hoài là người trông giống người tốt nhất. Thế nhưng Khúc Tiểu Tây lại thấy nếu hắn ta là người tốt thì chắc tất cả mọi người đều là người tốt cả.
Cô cúi đầu, bắt đầu dùng bữa.
Một con cua lớn bỗng được thả vào trong chén Khúc Tiểu Tây, Túc Bạch: “Hương vị cũng không tệ lắm.”
Khúc Tiểu Tây hơi cong môi, lập tức ra tay bóc cua.
Thẩm Hoài, Lôi Tử, Đỗ Bách Tề, đừng nhìn ba người này đã 'một đống tuổi' mà cho rằng họ đứng đắn, trái lại còn rất thích mổ nhau như gà chọi. Thành thử ra cả ba chẳng ăn bao nhiêu mà cứ anh một câu tôi một câu. Cuối cùng chỉ có vài người Khúc Tiểu Tây chăm chú ăn cơm.
Khúc Tiểu Tây sâu kín nhìn Tiểu Bảo: “Nhà em đồ ăn ngon như vậy, sao em còn muốn mỗi ngày qua nhà chị cọ cơm?”
Khúc Tiểu Tây nghĩ Thẩm Hoài không đến mức không tìm được một vị đầu bếp làm ra được đúng khẩu vị của mình nhỉ?
Quả nhiên Tiểu Bảo yêu cầu quá cao.
Tiểu Bảo đúng lý hợp tình nói: “Em cũng không hoàn toàn bởi đồ ăn không thể ăn, chẳng qua, ở nhà ăn một mình thật cô đơn.”
Khúc Tiểu Tây: “…… Nhưng người nhà em cũng nhiều mà.”
Tiểu Bảo càng thêm đúng lý hợp tình đáp lại: “Bọn họ đều là người dưới, cũng sẽ không cùng em ăn, càng cô đơn biết bao nhiêu.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Cô thế mà lại tranh cãi cái này với một tên nhóc.
Túc Bạch ngẩng đầu nhìn Tiểu Bảo một cái: “Cọ cơm thì cọ cơm chứ sao, ít nói những cái linh tinh đó đi.”
Tiểu Bảo lập tức: “Đúng, em chính là muốn tới cọ cơm.”
Khúc Tiểu Tây bật cười, nhìn Túc Bạch, lại nhìn Tiểu Bảo: “Em thật nghe lời cậu em nhỉ?”
Tiểu Bảo nghiêm túc: “Bởi vì cậu là người quan trọng nhất của em.”
Thẩm Hoài nháy mắt nhìn qua.
Quả thực là ánh nhìn đầy chết chóc.
Tiểu Bảo: “Cha em quan trọng nhất, cậu xếp thứ hai.”
Thẩm Hoài mỉm cười, vừa rồi còn mây đen giăng đầy trời, giờ đã chuyển sang cảnh xuân tươi đẹp.
Khúc Tiểu Tây: “Nhà mấy người thật biết chơi ha.” Cô cúi đầu chuyên chú bóc cua lớn: “Tôi thấy mấy người ăn ngon cũng thật phiền toái.”
Càng là người có thân phận, có địa vị thì càng chú ý. Khúc Tiểu Tây thấy mấy người này đều cẩn thận trang nhã dùng cơm, lại nhìn mình mà xem, ừ thì trông khá 'hào phóng'.
Khúc Tiểu Tây không thèm để ý, cô ăn liên tiếp hai con mà mấy người đó đến một con cũng chưa ăn xong. Cần gì phải chú ý đến những cái đó cho mệt?
Cô nghi ngờ mấy vị lão đại này ở địa vị cao đã lâu, cuộc sống lúc nào cũng phải lo lắng thấp thỏm, đến ăn cơm cũng như vậy nên hình thành thói quen thế.
Khúc Tiểu Tây vui sướng xử lý một ngụm nước dâu tây: “Lại rót thêm cho tôi một ly.”
Nha hoàn lập tức tiến lên, Khúc Tiểu Tây nâng ly nước dâu tây, khen: “Nước dâu tây ngon quá đê.”
Thẩm Hoài: “Đây là buổi sáng mới ép đó.”
Hắn ta cảm khái thật sâu, quả nhiên cậu em vợ của mình hiểu rõ Khúc Tri Thiền, đến con của hắn cũng hiểu Khúc Tri Thiền.
Quả nhiên chỉ có người thiếu chút cưới cô nàng vào cửa như mình mới không hiểu biết con người, sở thích của cô thế nào thôi.
Hắn ta nói: “Không ngờ cô lại thích nước dâu tây.”
“Chua chua ngọt ngọt nha.” Khúc Tiểu Tây phụ họa một câu, mắt thấy Tiểu Đông bọn họ ăn xong, nhắc: “Mới vừa ăn xong đừng chạy loạn khắp nơi.”
Tiểu Bắc: “Bọn em biết rồi!”
Ba thiếu niên vội lẻn ra ngoài, mấy cậu trai mười mấy tuổi nào có thể ngồi yên được. Làm người “nhớn nhất”, Tiểu Bảo nghiêm túc nhận việc: “Chị yên tâm, em sẽ chú ý họ.”
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Được.”
Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu: “Mấy người có vẻ như không muốn ăn cơm nữa?”
Thẩm Hoài: “Tuổi lớn, ăn ít.”
Khúc Tiểu Tây: “…… À.”
Cô cùng Túc Bạch liếc nhau, hai người tiếp tục.
Nếu nói ở đây còn có ai chuyên tâm ăn cơm thì chỉ có thể là Đỗ Tiểu Ngũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận