Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 330. Bao nhiêu tuổi

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Người thông minh với nhau dĩ nhiên ai cũng suy nghĩ nhiều, mỗi tội Túc Bạch và Khúc Tiểu Tây không nằm trong số đó. Hai người bọn cô đều rất thông minh nhưng cố tình lại không đi theo con đường bình thường.
Khúc Tiểu Tây kinh ngạc nói: “Anh Ngũ có phòng của riêng mình sao?” Cô vỗ đầu: “À đúng rồi, anh ấy là người của Công ty Phú Lệ, làm gì có chuyện không có phòng ở? Vậy sao anh ấy còn phải ra ngoài thuê nhà? Tiền nhiều tiêu không hết à?”
Túc Bạch rơi vào trầm tư: “Có phải anh nên tăng tiền thuê nhà của anh ta không?”
Khúc Tiểu Tây bật cười thành tiếng, nói: “Anh không sợ anh ấy chạy mất à?”
Túc Bạch nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy chỉ sợ là không thể chạy, có điều anh vẫn nói: “Vậy thôi bỏ đi.”
Túc Bạch đáp qua lại vài câu với cô thì đột nhiên quay đầu lại nhìn Lôi đội trưởng, nói: “Các người còn chưa đi à?”
Lôi đội trưởng nhướng mày: “Chúng tôi hình như đến nhà Cao tiểu thư làm khách đấy chứ? Sao Túc tiên sinh lại đứng ra thay mặt đổi người? Không phải chủ nhà mà quản cũng quá nhiều đấy.”
Khúc Tiểu Tây: “Bởi vì chủ nhà của chúng tôi vừa tốt bụng vừa trượng nghĩa.” Cô chớp chớp mắt, lông mi thật dài rung rung: “Nơi này của tôi chỉ là nếu nhỏ, không thể giữ chân Phật lớn như ngài, rốt cuộc có chuyện gì? Nếu đơn thuần chỉ muốn khen tôi thì cũng đã đủ rồi. Nếu có chuyện khác thì xin nói thẳng ra đi.”
Cô nhẹ giọng cười: “Tuổi tôi vẫn còn nhỏ, không thích hợp mời khách nam đến nhà.”
Lôi đội trưởng: “Vậy cũng do tôi không đúng rồi. Cao tiểu thư quá mạnh mẽ làm tôi quên mất cô vẫn chỉ là một cô gái.” Hắn ta cười cười, nhún vai, nói: “Được rồi, chúng tôi qua đây thật sự không có chuyện gì khác, chỉ đơn thuần muốn cảm ơn cô một chút. Nếu đã cảm ơn xong thì chúng tôi cũng xin phép đi trước.”
Hắn ta tiếp tục mỉm cười: “Không tiễn tôi?”
Khúc Tiểu Tây: “Đi thôi.”
Mấy người bọn cô cùng ra ngoài, Lôi đội trưởng mỉm cười: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Khúc Tiểu Tây: “Hỏi tuổi tác của phụ nữ không phải chuyện lễ phép đâu.”
Lôi đội trưởng bật cười: “Thế tôi lại không đúng nữa rồi, cái này thì tôi không biết thật. Vậy chuyện gì mà hỏi đàn ông được coi như không lễ phép?”
Khúc Tiểu Tây: “Tiền lương.”
Hai gã tuần bộ:…… Xát muối vào tim.
Chỉ có Lôi đội trưởng nghĩ nghĩ, nói: “Đây đâu có thể coi là chuyện khó xử gì? Tôi chẳng cảm thấy sao cả.”
Khúc Tiểu Tây: “Anh không thấy xát muối vào tim vì anh kiếm được nhiều tiền. Nếu anh kiếm được ít tiền thì cũng như vậy.”
Hai gã tuần bộ:…… Cảm giác bị chửi một cách có ẩn ý.
Lôi đội trưởng cười dài: “Cô thật thẳng thắn.”
Khúc Tiểu Tây: “Nào có chứ.”
Lôi đội trưởng tiếp tục truy hỏi: “Cô rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”
Khúc Tiểu Tây bị người này bám riết không tha chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Mười bảy.” Cô tò mò: “Vì sao anh muốn hỏi cái này?”
Lôi đội trưởng cười dài, nhàn nhạt nói: “Tôi muốn hỏi tuổi tác của cô một chút xem cô đã đến lúc gả chồng chưa.”
Khúc Tiểu Tây mắt mở to đầy kinh ngạc, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. Nói thật cô biết người thời đại này kết hôn tương đối sớm. Sớm thì có sớm nhưng cũng không đến mức bảo cô mới 17 tuổi đã bàn chuyện cưới hỏi nhỉ?
Khúc Tiểu Tây nhăn nhó: “Tôi vẫn còn là trẻ con, ngài nói như vậy thật không thỏa đáng chút nào.”
Lôi đội trưởng: “Tôi chỉ hỏi một câu thôi mà.”
Khúc Tiểu Tây: “Ngài đi nhanh đi!”
Vì những lời này mà trên mặt cô hiện ra biểu tình gấp không chờ nổi muốn đuổi người ra khỏi nhà.
Lôi đội trưởng cười dài nói: “Chờ tương lai tuổi cô lớn hơn một chút có thể gả chồng thì cân nhắc tôi một chút nhé.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Cô gắt gao nhìn chằm chằm Lôi đội trưởng, chậm rãi nói: “Tôi không có hứng thú với đàn ông lớn tuổi.”
Lôi đội trưởng không tỏ ý kiến, nói: “Có lẽ cô sẽ nhận ra tôi rất tốt.”
Khúc Tiểu Tây: “Không thể nào.”
Mắt thấy cũng tới cổng lớn, Khúc Tiểu Tây dừng bước, chân cứ như dính vào trên mặt đất, không động đậy nữa: “Tạm biệt.”
Lôi đội trưởng bật cười, xoay người ra cửa lên xe.
Xe khởi động, ba người nhanh chóng rời khỏi, hai gã tuần bộ đến rắm cũng không dám phóng. Lôi đội trưởng ngồi ở ghế phía sau nhìn ra ngoài cửa sổ cứ như đang suy tư gì. Xe băng qua giao lộ vừa lúc lướt qua một chiếc xe, tài xế nói: “Tổng cảnh trưởng, là Đỗ Tiểu Ngũ.”
Lôi đội trưởng cười lạnh một tiếng, lúc hai chiếc xe thoáng qua nhau, hắn ta kéo cửa kính xe xuống bày ra một thủ thế.
Đỗ Tiểu Ngũ dĩ nhiên cũng nhìn thấy Lôi đội trưởng trên xe, hắn đáp lại bằng một nụ cười lạnh rồi tăng tốc lái xe rời khỏi.
Hai người gặp thoáng qua chỉ như một khúc nhạc đệm nho nhỏ, Khúc Tiểu Tây không biết nhưng lúc này cô đang có cảm giác lông gà lông vịt dựng hết lên.
Khúc Tiểu Tây xoa xoa cánh tay bước vào nhà, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Quỷ mới biết vị tiên sinh kia sao đột nhiên lại có ý tưởng chó má như thế.
Cô đối với mấy gã đàn ông thối đều không có hứng thú đâu.
Khúc Tiểu Tây bước vào nhà thấy ba cậu trai đã đi thư phòng, Túc Bạch ngồi trên ghế sofa không động đậy, hình như đang ngẩn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận