Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 202. Không dám so sánh

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
“Có vấn đề à?” Túc Bạch đã mở miệng.
Khúc Tiểu Tây lập tức lắc đầu: “Không có.”
Lê quản lý vừa lúc đi ra: “Trong nhà có thịt không? Chú quên mua.”
Hôm nay gã chỉ mua hải sản mà quên mua thịt.
Hôm nay làm xong mới thấy không đủ, gã chỉ tính toán lượng cơm của ba chị em.
Lê quản lý thừa biết bọn cô là ba anh em nhưng lại cứ theo thói quen gọi là ba chị em. Ai bảo Tiểu Đông trong tình trạng kia lại là anh trai mà nhà cô lại do một cô gái làm chủ?
“Có, nhưng chỉ có thịt nạc, có thể chứ?”
Khúc Tiểu Tây vào phòng bếp chỉ chỗ cho gã.
Lúc này mới nhớ ra mấy hôm trước có thay đổi chỗ đồ đạc, vị trí khác biệt bảo sao Lê quản lý không tìm được.
“Thơm quá.”
Lê quản lý lập tức đắc ý: “Dĩ nhiên phải thơm rồi, hôm nay chú làm mì trộn sốt gạch cua đấy, ngửi cái là cháu sẽ biết ngay, ngàn dặm mới có một.”
Hình như nghĩ tới cái gì, Lê quản lý nói với Khúc Tiểu Tây: “Đúng rồi, trước đó vài ngày Công ty Phú Lệ còn tới tìm chú.”
Khúc Tiểu Tây: “Hả?”
Lê quản lý: “Là Đỗ gia tìm chú, nói cảm thấy tay nghề của chú không tồi, muốn mời hai vợ chồng chú thỉnh thoảng qua giúp đỡ chuẩn bị yến hội. Cái này thì có gì mà không được? Chỉ cần tiền về đúng chỗ của nó, người ta làm ông trời của chú, bắt chú đốt lửa tự đốt mình cũng được cứ nói gì đến việc bắc nồi nấu cơm.”
Khúc Tiểu Tây phụt một tiếng bật cười, khen: “Cao thủ như chú thì ném vào đâu cũng sống tốt.”
Lê quản lý: “Cũng đúng.” Gã nói: “Được rồi, được rồi, mấy đứa ra ngoài hết đi, nơi này có chú được rồi.”
Khúc Tiểu Tây: “Vâng.”
Lê quản lý: “Sáng mai chú tới đón cháu?”
Khúc Tiểu Tây: “Được. Nhưng cháu muốn mang theo anh em cháu, có thể chứ?”
Lê quản lý: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Bên này Lê quản lý làm mì trộn sốt gạch cua, bên khác lại xào rau. Toàn bộ khu nhà lập tức tràn ngập hương thơm xông vào mũi.
Túc Bạch ngồi trên ghế sofa chơi cờ với Tiểu Bắc. Đây là "món đồ chơi" bảo bối đầu tiên mà Tiểu Đông và Tiểu Bắc mua khi tới Thượng Hải. Mấy người Lê quản lý cũng thường tới nhưng hai bạn nhỏ lại chưa lấy ra chơi cùng bao giờ.
Chỉ có Túc Bạch ngoại lệ.
Túc Bạch người này rõ ràng không dỗ trẻ con nên thế cục nghiêng hẳn về một bên.
Tiểu Bắc lấy tư thế chém giết mạnh mẽ mà thua. Nhóc đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh, càng đánh càng hăng.
Khúc Tiểu Tây: “Thật thảm nha.” Cô đẩy đẩy Tiểu Bắc, nói: “Em tránh ra, để chị thử một lần.”
Khúc Tiểu Tây vén tay áo, mỉm cười: “Đến đây đi.”
Khúc Tiểu Tây hùng hổ, Tiểu Đông và Tiểu Bắc lập tức kêu gào “cố lên”.
Túc Bạch nhìn Khúc Tiểu Tây một cái thật sâu rồi cúi đầu nhìn bàn cờ.
Sự thật chứng minh tên hàng này không chỉ không dỗ trẻ con mà cũng không biết nhường phái nữ. Chỉ một lát đã đem cô giết đến mảnh giáp cũng không còn. So với tuyển thủ Tiểu Bắc thậm chí còn thảm hơn.
Khúc Tiểu Tây nhìn bàn cờ, khóe miệng run rẩy, không phục: “Lại tiếp ván nữa!”
Lúc này càng đánh càng thua nhanh!
Khúc Tiểu Tây giờ mới tin Túc Bạch thật sự rất lợi hại. Nếu không lợi hại, sao có thể trâu bò như vậy?
Túc Bạch: “Em chơi nữa không?” Trong lời nói ẩn ẩn mang theo chút đắc ý.
Khúc Tiểu Tây: “Em đi rửa dưa gang.”
Cô đứng dậy, yên lặng vào phòng bếp.
Lê quản lý nhìn cô một thân áp suất thấp, không dám quấy rầy.
Tiểu Bắc ghé vào tai anh trai, nhỏ giọng nói: “Xem ra thầy Túc thật sự siêu đỉnh, chị cũng thua.”
Mặt Tiểu Đông ngơ ngác, nói: “Em gái thường xuyên thua mà, toàn thua bọn mình.”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh trai, Tiểu Bắc nhỏ giọng: “Đó là cố ý, đây là chơi thật, chỗ nào giống nhau?”
Rõ ràng thua đến rối tinh rối mù nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn không chịu ảnh hưởng. Miệng cô treo mãi câu 'Túc Bạch không biết nhường phái nữ' còn trong lòng lại thấy con trai mà nhường con gái thì chỉ là chơi đùa thôi.
Lê quản lý kiên quyết không ở lại nhà bọn cô dùng cơm, nấu xong đã quay sang chào hỏi mọi người rồi cầm theo túi vội vàng rời đi.
Thời gian có chút cập rập nên gã phải làm vội.
Có điều Lê mập linh hoạt quyết không nhận thua.
Túc Bạch ở nhà Tiểu Tây bọn cô cọ một bữa cơm, ăn mỹ mãn. Quả nhiên, anh đã nói chú Lê này nấu cơm giỏi mà.
Thật vậy.
Cô nhóc nấu cơm ngon, ông chú Lê nấu cơm càng đỉnh.
Nghĩ lại tay nghề của mình, Túc Bạch nhấc chăn lên che mặt lại, không nghĩ nữa.
Thật không dám so sánh.
Khúc Tiểu Tây không biết người ta vẫn còn đang nhớ thương bữa cơm nhà mình. Buổi tối cô lại viết bản thảo một lúc rồi nghỉ ngơi sớm.
Bởi ngày hôm sau cô còn phải làm việc mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận