Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 117. Kết cục của Tiểu Bắc

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Họ Thẩm, đối với hắn, họ Thẩm là kẻ đầu sỏ cho mọi chuyện.
Sở Liên Sanh cùng Thẩm Án Hoài có rất nhiều bước ngoặt trong sinh mệnh. Tất cả đều do Đỗ Tiểu Bắc dùng thủ đoạn tạo thành. Năm đó cô ta gặp chuyện trên xe lửa cũng do hắn một tay lên kế hoạch. Đỗ Tiểu Bắc lộ ra bộ mặt thật, Sở Liên Sanh lập tức bị đánh bại.
Không chỉ thế, ngay lúc này, Đỗ Tiểu Bắc lại muốn mạng cô ta bằng cách ra tay với Sở gia. Sở Liên Sanh biết giờ chỉ có Thẩm Án Hoài mới có thể giúp cô ta, nhưng cô ta với Thẩm Án Hoài lại có mối thù giết cha.
Có điều cô ta vẫn truyền tin cho Thẩm Án Hoài.
Thẩm Án Hoài không xuất hiện.
Cha mẹ Sở Liên Sanh tự sát, Sở Liên Sanh điên rồi.
Thẩm Án Hoài cùng Đỗ Tiểu Bắc cuối cùng đứng đối lập. Hắn ẩn nấp lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể xuất hiện. Cuối cùng hắn chết trong tay Thẩm Án Hoài.
Đỗ Tiểu Bắc chết, Thẩm Án Hoài quyên tất cả tiền bản thân có, mang theo Sở Liên Sanh đã bị điên tìm thôn nhỏ ẩn cư.
Kết cục câu chuyện, Sở Liên Sanh không cẩn thận rơi xuống nước, khôi phục ký ức.
Lúc này Thẩm Án Hoài lại lần nữa cứu cô ta lên.
Nhưng vào ban đêm, Sở Liên Sanh tự sát.
Câu chuyện kết thúc.
Câu chuyện này trên cơ bản đều là Thẩm Án Hoài cùng Sở Liên Sanh tranh đấu gay gắt, không chết không ngừng hãm hại, công kích, đối lập nhau. Những nhân vật khác lên sân khấu không nhiều. Kể cả người lên sân khấu không nhiều lắm, Khúc Tiểu Bắc cũng bị rất nhiều người đọc xưng là nam phụ tàn nhẫn nhất.
Bởi hắn tính kế mới có này chuyện sau này.
Có điều người đồng tình với Đỗ Tiểu Bắc cũng không ít. Nếu không có Bạch gia âm hiểm, Sở gia tính kế còn có Thẩm gia cắn nuốt, anh em Khúc gia cũng sẽ không mất đi tính mạng, càng sẽ không có chuyện Đỗ Tiểu Bắc phát rồ sau này.
Tận đến cuối cùng, mặc kệ Sở Liên Sanh hay Thẩm Án Hoài đều từng hỏi hắn, có một chút nào thật tình hay không.
Câu trả lời của Đỗ Tiểu Bắc vĩnh viễn đều là chém đinh chặt sắt - “Không có”!
Tình yêu của hắn, tình bạn của hắn đều là giả.
Sự thật lòng của hắn đều đã biến mất hầu như không còn khi anh trai, chị gái chết.
Việc hắn phải làm chỉ có báo thù.
Khúc Tiểu Tây lật tới lật lui, mãi sau mới ngồi dậy, dùng sức gãi đầu.
Chuyện này ầm ĩ, ầm ĩ đến đau lòng như vậy?
Có điều cô phát hiện bản thân nghĩ nhiều cũng vô dụng. Dù sao tiểu thuyết bắt đầu khi Sở Liên Sanh mười sáu tuổi. Hiện tại Sở Liên Sanh chỉ mới bảy tuổi. Khúc Tiểu Bắc nói dối tuổi, cố ý khiến Sở Liên Sanh hiểu lầm cho rằng hắn là anh trai cứu cô ta.
Nhưng trên thực tế, Tiểu Bắc chắc còn nhỏ hơn cô ta một tuổi.
Chuyện chín năm sau đó cùng hiện tại một chút quan hệ cũng không có. Nếu như có thì cũng chỉ có việc Sở Liên Sanh tìm được người dì cô ta cảm kích và Tiểu Bắc trong hồi ức thôi.
Hồi ức, cô và anh trai đều đã chết.
Nhiều hơn cũng không có.
Nếu nói điểm nào khiến cô giật mình thì phải kể đến Công ty Phú Lệ.
Cho nên nếu cô không xuyên qua, dựa theo cốt truyện, cô và anh trai, hai người đều lãnh cơm hộp xong đời rồi. Tiểu Bắc cũng tới Thượng Hải trở thành con nuôi của Đỗ Bách Tề? Đỗ tiên sinh của Công ty Phú Lệ, Khúc Tiểu Tây không thể nghĩ ra người nào khác.
Chỉ có Đỗ Bách Tề.
Nghe nói, gã ta vì gia nhập Công ty Phú Lệ đã từng cửu tử nhất sinh.
Khúc Tiểu Tây nắm chặt chăn.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên. Khúc Tiểu Tây từ trong trí nhớ lấy lại tinh thần, cô nói: “Ai thế? Vào đi.”
Tiểu Bắc đẩy cửa ra, lộ ra một cái đầu nhỏ, cười ngọt ngào: “Chị! Anh nói chị không thoải mái. Em đến xem sao.”
Nhóc đi đến mép giường duỗi tay sờ sờ đầu Khúc Tiểu Tây, lại sờ đầu mình, nói: “Hình như… không có phát sốt mà?”
Khúc Tiểu Tây nhìn bộ dáng đáng yêu của nhóc, lại nghĩ đến Khúc Tiểu Bắc trong tiểu thuyết.
Trời xui đất khiến, nhóc vẫn được gọi với tên này.
Cô nhẹ giọng: “Chị không có việc gì, chỉ hơi mệt thôi.”
Cô ngồi dậy, vỗ vỗ vị trí bên người mình nói: “Đi lên đây ngồi.”
Tiểu Bắc lập tức nhảy chóc lên, ngồi bên người Khúc Tiểu Tây, giương khuôn mặt nhỏ cười cười.
Khúc Tiểu Tây xoa xoa đầu tóc mềm mại của nhóc, cầm lấy khăn lông đặt ở một bên, nói: “Tóc không lau khô, nhóc con mi muốn tìm đường chết đúng không?”
Tiểu Bắc mắt mở to, nhón gót chân nhỏ cười: “Hắc hắc.”
Khúc Tiểu Tây cúi đầu nhìn về phía em, dưỡng hơn nửa năm, khuôn mặt thịt trắng nõn mềm mại, một đôi mắt to ngập nước thiệt đáng yêu. Một cậu bé như vậy làm người mẫu thời trang trẻ em một chút cũng không thua kém ai đâu.
Hiện tại tên nhóc này lại có nguy cơ trở thành nam số 2 cực đoan tàn nhẫn hoặc vai đại ác trong chuyện xưa. Một chút cũng không giống.
“Tiểu Bắc à.”
Nhóc con lập tức quay đầu lại: “Vâng?”
Khúc Tiểu Tây nhìn dáng vẻ đơn thuần của nhóc, nghĩ nghĩ rồi bật cười lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
Tiểu Bắc: “???”
Khúc Tiểu Tây niết khuôn mặt nhóc một chút nói: “Về phòng ngủ.”
Nhóc con a một tiếng, nói: “Vậy chị cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon nha!”
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc gật đầu: “Ngủ ngon.”
Cô cười ôn nhu nói: “Đi ngủ thôi!”
Tiểu Bắc: “Vâng ạ.” Nhóc con lê dép lê loẹt quẹt về phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận