Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 263. Vua khoác lác

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây do không nhận thư của người đọc gửi đến nên cũng không rõ tình huống cụ thể thế nào. Cô phát hiện ra manh mối bởi báo chí có đăng một số bài viết công kích cô. Khúc Tiểu Tây đọc nghiêm túc từng bài viết, đa phần đều nói cô 'bẻ cong lịch sử'.
Cho nên lần tiếp theo Trần biên tập thần thần bí bí qua 'lấy bản thảo', Khúc Tiểu Tây đã hỏi: “Nhân vật A Võ gây phiền toái cho mọi người sao? Có cần cháu giải thích một chút không?”
Khúc Tiểu Tây cảm thấy chính sách hậu mãi của mình thật tốt!
Trần biên tập lắc đầu: “Không cần không cần.” Ông còn vui sướng: “Chuyện nhỏ này có tính cái gì, đám người đó ầm ĩ thì nhiệt độ của tiểu thuyết càng lớn. Cháu cứ yên tâm, tuyệt đối không cần cháu phải nhọc lòng.”
Muốn lừa bọn ông sắp xếp Thường Hoan Hỉ xuất hiện giải thích?
Bọn ông còn lâu mới để thân phận Cao tiểu thư lộ ra ngoài ánh sáng!
Mơ tưởng!
Mơ đê!
Cứ nằm mơ đi!
Khúc Tiểu Tây cười cười, đáp: “Vậy được rồi.”
Khúc Tiểu Tây không để bụng, nếu không cần cô quan tâm, cô cũng không chủ động xen vào, cô nói: “Cháu thật ra có thể giải thích.”
Biện luận cô sẽ không thua.
Hơn nữa, cô còn có thể nói có sách mách có chứng.
Trần biên tập: “Chú hiểu, có điều chuyện này bọn chú có thể tự xử lý được. Nếu như đến một hoàn cảnh yên tĩnh để cháu viết bản thảo cũng không cho được thì sẽ báo bọn chúng cũng quá kém đi.”
Khúc Tiểu Tây cười, gật đầu nói: “Vậy cũng đúng.”
Khúc Tiểu Tây chào tạm biệt Trần biên tập, khi lên lầu tình cờ gặp Túc Bạch, Túc Bạch hôm nay nhân mô cẩu dạng, đặc biệt có phong phạm giới tinh anh. Khúc Tiểu Tây lắp bắp kinh hãi nói: “Anh định làm gì thế? Muốn đi tham gia hôn lễ ư?”
(*) Nhân mô cẩu dạng: Hình người lốt chó. Chỗ này ý chỉ thay đổi hoàn toàn.
Túc Bạch: “Tham gia một bữa tiệc.”
Đột nhiên, Túc Bạch đánh giá trên dưới Khúc Tiểu Tây, nói: “Buổi tối em có rảnh không?”
Khúc Tiểu Tây: “A?”
Túc Bạch: “Buổi tối anh phải tham gia tiệc, không biết em có hứng thú hay không?”
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Em á? Chỉ sợ không được rồi. Em không biết khiêu vũ, lại nói, em chưa từng tham gia mấy bữa tiệc như vậy.”
Tầm mắt Túc Bạch tức thì ảm đạm, anh buồn bã: “Thật ra anh cũng không muốn đi nhưng chuyện này lại không để không đi. Anh tám đời nằm mốc ở nhà mà lại còn phải tham gia hoạt động như này.”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày: “Thật hiếm khi mới nghe anh nói những lời này.”
Túc Bạch: “Bởi vì thực sự không muốn đi.” Anh không ngừng cố gắng: “Cùng nhau đi đi! Tuy đám người ở đó đều rất đáng ghét nhưng bữa tối cũng khá ngon. Coi như em giúp anh một lần? Về sau anh sẽ trả lại ân tình của em.”
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Rốt cuộc hoạt động như thế nào mà anh sợ đến thế?” Cô suy nghĩ một chút, nói: “Vậy được rồi, đi cùng anh vậy.”
Túc Bạch mừng rỡ, anh trực tiếp móc tiền ra: “Cái này cho em, em cầm đi mua một chiếc váy nào đó đẹp chút. À đúng, em còn phải làm tóc nữa, nhìn em……”
Khúc Tiểu Tây kiên định cự tuyệt: “Không cần!” Cô nghiêm túc: “Cái này thì không cần, nếu anh muốn làm như vậy em sẽ tức giận. Chút chuyện nhỏ mà thôi.”
Túc Bạch nhìn biểu tình nghiêm túc của cô, nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Vậy được rồi.”
Khúc Tiểu Tây cười cười: “Nếu em muốn lấy tiền của anh vậy còn coi ra gì nữa? Anh nhớ thiếu một ân tình của em là được, à mà đó là bữa tiệc gì?”
Túc Bạch: “Ngân hàng Hoa Kỳ tổ chức, mời không ít người có tiếng tăm.” Anh nghiêm túc: “Dù sao em cứ đi với anh, chỉ cần thời thời khắc khắc trừ lúc đi WC đều theo đuôi anh là được.”
Khúc Tiểu Tây: “A?”
Cô nói: “Sao thế? Có người xấu muốn gây hấn với em à? Ngân hàng bên anh còn có người như vậy?”
Túc Bạch mắt thâm thúy nhìn Khúc Tiểu Tây một cái, chân thành nói: “Em suy nghĩ nhiều rồi. Không phải đối với em có ý đồ gây rố mà mưu đồ gây rối với anh mới đúng.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Cô ghét bỏ nhìn lướt qua trên dưới Túc Bạch, Túc Bạch nâng cằm, nói: “Tuy rằng anh chẳng ra gì nhưng có tiền có thể sai khiến ma quỷ.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Thật khó có khi gặp được người tự hiểu lấy mình thế này.
“Em cứ theo đuôi anh, anh sẽ yên tâm. Đầu trâu mặt ngựa đều có thể biến khỏi tầm mắt anh.” Túc Bạch nghiêm túc nói.
Khúc Tiểu Tây thấy mình cứ như bị coi thành linh vật á!
Nghe mà xem, ‘đầu trâu mặt ngựa biến khỏi tầm mắt anh’, nói thế mà được à?
Khúc Tiểu Tây a một tiếng, nghi ngờ: “Cứ thấy đồng ý với anh quái quái sao đó, có điều nếu đã đồng ý rồi thì em sẽ không đổi ý.”
Túc Bạch bật cười: “Dù sao mặc kệ gặp được trai hay gái, em cứ làm theo là được.”
Khúc Tiểu Tây: “…… a.”
Cô vò đầu: “Sao anh còn mời gọi cả đàn ông thế?”
Túc Bạch lắc đầu: “Không mời nhưng có tiền có thể sai khiến ma quỷ, luôn có vài người nghĩ muốn kéo gần quan hệ.”
Người này năm lần bảy lượt khoe giàu, Khúc Tiểu Tây nhịn không được, giận nói: “Anh mà có nhiều tiền á, bốc phét!”
Túc Bạch nhìn Khúc Tiểu Tây thật sâu một cái, cực kỳ nghiêm túc, chân thành không thể chân thành hơn, nói lời thấm thía : “Em không tưởng tượng được anh có tiền bao nhiêu đâu.”
Khúc Tiểu Tây: “A!”
Túc Bạch: “Tỷ như nam chính trong tiểu thuyết của em đó!”
Khúc Tiểu Tây: “Ha hả!”
Túc Bạch nhướng mày: “Không tin, chờ xem.” Túc Bạch nhìn thời gian một chút, dặn: “Anh đi trước, chạng vạng tới đón em.”
Khúc Tiểu Tây: “Gấp vậy?” Cô dẩu miệng nhìn bóng dáng Túc Bạch, hừ một tiếng nói: “Vua khoác lác!”
Lúc này vua khoác lác đến xe kéo cũng không nỡ bỏ tiền ngồi mà sải bước đi ra ngõ nhỏ.
Khúc Tiểu Tây: “Không biết chém gió gì nữa.”
Tuy cảm thấy người này là một ông vua khoác lác nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn khá tin tưởng anh. Cô không có ý định đi mua váy mới, dù sao váy mà cô đang có đồng nghiệp của Túc Bạch cũng chưa thấy qua. Cho nên không cần phải mua mới làm gì.
Đều mua từ Công ty bách hóa hiển nhiên không quá kém.
Người khác chưa thấy qua váy cô mặc, vậy nó sẽ là “váy mới”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận