Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 429. Người của anh cả anh

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Đoàn người Thẩm Hoài xuống xe lửa. Ở ga xe lửa đã có người chờ sẵn. Phụng Thiên đối với mấy người Khúc Tiểu Tây mà nói vẫn rất xa lạ. Ngược lại với Thẩm Hoài đã kinh doanh mười mấy năm ở đây thì bạn bè lại không ít.
Hắn ta ôm lấy người bạn đến đón mình rồi giới thiệu mọi người với nhau.
Kính râm trên mặt Khúc Tiểu Tây không tháo xuống, chỉ lạnh lùng gật đầu một cái coi như chào hỏi.
Cả đoàn người được sắp xếp ngồi lên bốn chiếc xe, Tiểu Bắc rất quyết đoán ngồi cùng chỗ với Tiểu Bảo, cả hai lên xe của Thẩm Hoài.
Tiểu Đông thì yên lặng lên xe của bí thư, ba anh em tách ra không đi với nhau. Bởi vì bên này tài sản đã xử lý xong nên Thẩm Hoài không có nhà, chỉ đành vào thuê phòng tại tiệm cơm Hòa Bình.
Nơi này tuy không phồn hoa như chỗ của người nước ngoài sinh sống nhưng vẫn có nét riêng.
Vào đến phòng, Khúc Tiểu Tây lại chân thành nói: “Em ngủ sô pha.”
Túc Bạch: “Không cần, anh ngủ được rồi.”
Khúc Tiểu Tây lắc đầu thể hiện sự kiên quyết của mình, cô thiếu nợ nhân tình của Túc Bạch rất nhiều, nếu có thể không nợ dĩ nhiên cố gắng không nợ đến tối đa.
Khúc Tiểu Tây: “Chúng ta ở lại đây mấy ngày?”
Túc Bạch: “Năm.” Anh trả lời cực kỳ ngắn gọn, rồi hình như lại cảm thấy bản thân hơi chút lạnh nhạt nên bổ sung thêm: “Chúng ta lần này cũng không ở lâu.”
Nơi này cũng không phải địa bàn của bọn cô, cùng Thượng Hải không giống nhau. Nơi đó dù không tốt thì vẫn là “nhà mình”. Nơi này lại không phải.
Khúc Tiểu Tây hiểu đạo lý này, cô gật đầu: “Em hiểu, chúng tìm chỗ mua mấy thứ kia đã.”
Túc Bạch nghi ngờ ngó cô, hỏi: “Thứ gì?”
Trong lúc nhất thời anh không phản ứng kịp Khúc Tiểu Tây nói đến cái gì, may mà Khúc Tiểu Tây cũng không ngại, nói: “Anh cũng không thể tay không viếng mồ chứ? Lại nói, anh còn nói muốn làm nhà lớn lớn, mua xe sang cơ mà, giả hết sao?”
Túc Bạch a một tiếng thật dài rồi rất nhanh lại nói: “Chính là nhà lớn cần người làm à?”
Khúc Tiểu Tây: “Có hay không phải hỏi thăm mới biết được.”
Khúc Tiểu Tây: “Còn nữa, em muốn nghe được chuyện của Khúc thị.”
Nếu đã mất công về đến Phụng Thiên, việc tìm hiểu này dĩ nhiên cô sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nói như thế nào nhỉ? Vốn dĩ cô nghĩ rằng người phụ nữ xấu xa này không có đầu óc đi chăng nữa thì đến cuối cùng vẫn có quan hệ huyết thống với nguyên chủ. Là một người hiện đại, cô thật khó có thể thuyết phục mình xuống tay lấy mạng người khác, dù sao bản thân cô đã là người được giáo dục tử tế.
Tuy nhiên khi Khúc Tiểu Tây lên tàu hỏa lại nghĩ, không phải cô không tha cho Khúc thị mà là Khúc thị không chịu tha cho cô.
Tình huống đã như vậy mà mụ còn có thể tìm kiếm nhân lực truy đuổi ba anh em bọn cô, điều này cho thấy mụ không nỡ buông tha cho bọn cô đến mức nào. Cô không chút nghi ngờ, nếu bản thân nằm trong tay người đàn bà này thì chắc chắn mụ sẽ không khách khí với cô, không cần nghĩ cũng biết, kết cục của cô chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.
Giống như gia đình nhà bà Liễu, cả nhà đều có tâm địa ác độc, người như nhà mụ ta rơi vào hoàn cảnh không tốt sẽ tìm mọi cách làm chuyện ác độc. Những kẻ như vậy sớm chết mới không liên lụy đến người khác. Hiển nhiên Khúc thị cũng thế.
Một khi đã như vậy, không bằng cô tiên hạ thủ vi cường.
Những kẻ tồn tại chỉ để gây họa cho người khác tốt nhất nên chết đi.
Cô cũng coi như vì dân trừ hại.
Cô tin “Mệnh do mình không do trời”, nhưng cũng sẽ không tự dâng mạng mình lên.
“Nếu là người của Thẩm Hoài ……”
“Không phải!” Túc Bạch đánh gãy lời nói của cô, nghiêm túc: “Không phải.”
Khúc Tiểu Tây kinh ngạc nhìn Túc Bạch, nói: “Không phải người của chú ấy? Anh quen ai à?”
Túc Bạch chần chờ một chút, ngay lúc Khúc Tiểu Tây định mở miệng, Túc Bạch nói: “Anh cả anh sắp xếp người bảo vệ anh.”
Khúc Tiểu Tây ngốc một cái, nhìn Túc Bạch: “Anh cả anh?” Cô bừng tỉnh nhớ ra người được nói đến là anh, lẩm bẩm: “Hai người không phải không lui tới……”
Túc Bạch gật đầu: “Xác thật không lui tới, chẳng qua từ khi anh về nước, anh ta liền sắp xếp người theo anh.”
Mặt anh lạnh nhạt: “Anh ta muốn sắp xếp người thì cứ để anh ta làm, chỉ cần anh tin họ làm được việc thì cứ tùy họ đi theo.”
Khúc Tiểu Tây: “…… À.”
Quả nhiên quan hệ trong gia tộc lớn có khác, không phải loại người không kiến thức như cô có thể lý giải được.
Túc Bạch: “Em yên tâm, anh nói tin được thì nhất định tin được.”
Khúc Tiểu Tây nhẹ gật đầu: “Em tin tưởng phán đoán của anh.”
Cô dù không hiểu tình huống nhà anh nhưng làm gì có ai so với kẻ trong cuộc hiểu rõ hơn đâu.
Khúc Tiểu Tây: “Như vậy đành làm phiền anh.”
Túc Bạch lắc đầu mỉm cười: “Không cần khách khí.”
Túc Bạch liên hệ với những người đó như thế nào, Khúc Tiểu Tây không muốn hỏi nhiều một câu. Cô lười rửa mặt, chỉ sửa sang lại đôi chút rồi sang phòng bên cạnh. Bên tay trái cô là phòng của ba người Tiểu Đông, Tiểu Bắc và Tiểu Bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận