Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 66. Đủ loại khổ

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Gần đây tiểu thuyết của cô đang ra nên Khúc Tiểu Tây mỗi một lần đều sẽ mua một tờ về cất. Đồng thời cũng để biết xã báo đăng như thế nào. Nói sao nhỉ? Lúc chương 1 tiểu thuyết đưa ra thị trường cũng có độ nóng nhất định nhưng không quá cao.
Tuy chuyện xưa hài hước đấy nhưng giống như Trần biên tập đã nói, cô là người mới. Nhiều người vẫn chưa quen thuộc với bút danh của cô.
Họ mua báo cũng không phải tìm những tờ có kiến thức chuyên sâu gì mà hướng đến giá trị phổ thông. Chỉ cần câu chuyện xem qua thấy buồn cười đã đủ. Chương 1 chưa tạo được nhiệt. Thế nhưng sang chương 2, chương 3, mức nhiệt đã nhanh chóng tăng lên.
Giờ mức độ thảo luận tương đối cao.
Khúc Tiểu Tây ngẫu nhiên trong khu còn có thể nghe được có hàng xóm nghị luận. Có thể thấy trình độ truyền bá của câu chuyện này rộng bao nhiêu.
Báo chí bán chạy, văn chương nhiệt độ cao, Khúc Tiểu Tây vui một, Trần biên tập vui mười còn xã báo vui gấp trăm lần!
Rốt cuộc, văn chương hiện tại đều không đi theo phong cách như vậy.
Đúng vậy, không có.
Hiện giờ bạch thoại văn cũng rất lưu hành, không tính là thiếu. Thế nhưng văn phong của Khúc Tiểu Tây cùng hướng đi cốt truyện đều khiến độc giả phải ngoài ý muốn.
Chính là mỗi khi mọi người cảm thấy cốt truyện đại khái nên phát triển như vầy, như vầy mới đúng. Ấy vậy mà đùng một cái đã biến chuyển thần kỳ. Biến chuyển cũng không làm người ta cảm thấy đột ngột, còn cười ầm lên. Cuối cùng khi cẩn thận đọc lại mới thấy dư vị, lại phát hiện hóa ra sớm có dấu hiệu từ trước.
Ngoài cái này ra, Giang Vũ Ninh với hồi ức sinh hoạt bình thường của mình cũng làm người ta phải trợn mắt há hốc mồm.
Giống như lúc này mọi người mới được kiến thức như thế nào mới là cự phú.
Mọi người có thể từ báo chí nhìn trộm xem sinh hoạt cự phú một chút.
Một vai chính như vậy vốn không gần gũi với dân chúng bình thường lại khiến người ta không cảm thấy chán ghét được.
Nhân vật chính Giang Vũ Ninh dùng tên giả Ninh Vũ Giang ngồi xe lửa tới Thượng Hải. Bởi vì sự chênh lệch giàu nghèo, dọc đường y chịu đủ loại “khổ”. Tỷ như ngồi xe lửa y chỉ có thể ăn màn thầu trắng, trong lòng khó chịu chết mất, trộm lau nước mắt, cảm thấy cuộc sống này không thể nào trải qua. Y còn vì tiền lương nhờ làm diễn viên không mua không nổi một đôi giày da nhập khẩu mà ở WC lau nước mắt; y còn bởi bản thân nghèo quá chỉ có thể uống loại rượu 10 đồng/ lít mà thống khổ.
Hai chữ “nghèo khó” trong đầu y lại là điều rất nhiều người cầu sinh hoạt xa xỉ còn không được. Đối lập mãnh liệt như vậy đấy. Y vì “nghèo khó” mà phát sinh đủ chuyện thú vị, gặp đủ “đòn đau của xã hội”. Tất cả đều nhằm tạo ra gay gấn cho kịch bản. Đồng thời khiến người ta nhịn không được muốn xem tiếp xem y tiếp theo còn có thể làm chuyện quái gở gì.
Đúng vậy, làm chuyện quái gở.
Tất cả mọi người cảm thấy lý tưởng của nhân vật chính Giang Vũ Ninh là làm chuyện quái gở mới đúng.
Công tử phú quý có tiền như vậy lại đặt mục tiêu cuộc đời làm một con hát, này không phải làm chuyện quái gở thì gì nữa?
Ấy vậy mà nhiều người mơ mơ hồ hồ, giống như có thể hiểu được suy nghĩ của y. Thật sự hết sức phức tạp.
Một người như vậy không khiến người ta thấy chán ghét. Ngược lại đem đến một hình tượng thanh niên đơn thuần, ngốc nghếch hoàn toàn không biết nhân gian khó khăn khắc họa chân thực trên từng trang giấy. Nhờ thế doanh số bán báo cứ bò lên dần khiến chủ biên quả thực mừng đến mức hận không thể ôm lấy Trương biên tập hôn một cái!
Mọi người nói xem, nếu không có lão Trần tuệ nhãn thưởng thức anh hùng, bọn họ làm sao được doanh số tốt như vậy?
Lúc trước lão Trần vì “Thường Hoan Hỉ” tranh thủ tiền nhuận bút 2.5 đồng, chủ biên thật ra còn chần chờ một chút. Họ còn nêu ra cả một vạn lý do khác nhau ấy chứ, tay mơ – người mới, khó mà nói hết.
Chẳng qua ông ấy vẫn chịu áp lực đồng ý.
Bởi vì --- bản thảo chất lượng.
Giờ xem ra quyết định lúc trước một chút cũng không sai. Một quan hệ hợp tác tốt đẹp bắt đầu, nói không chừng còn có thể đem Cao tiểu thư trói định ở xã báo họ luôn ấy nhỉ?
Cái gì quan trọng nhất? Hợp tác ổn định quan trọng nhất đấy!
Sáng sớm, chủ biên gọi Trần biên tập tới, vui rạo rực: “Ông biết rồi nhỉ?”
Trần biên tập: “??”
Chủ biên sướng rơn: “Ngày hôm qua doanh số, há há, lại lên một mức mới đó.” Ông kích động giữ chặt Trần biên tập, nói: “Buổi sáng hôm nay tôi đã hỏi thăm qua, doanh số tháng này của chúng ta sẽ xếp hạng nhất luôn! Sáng sớm nay ông chủ gọi điện thoại qua đây chúc mừng chúng ta! Hơn nữa tháng này chúng ta chỉ sợ còn có thêm tiền thưởng!”
Nói đến cái này, chủ biên sướng tới mức hận không thể tại chỗ xoay quanh vài vòng thể hiện niềm hạnh phúc của mình.
Trần biên tập: “Đây… thật sự quá tốt rồi!”
Nghe được tin tức tốt như vậy, ông cũng sướng điên luôn á!
Không chỉ có thanh danh dễ nghe mà còn có tiền!!!
Chủ biên đắc ý dào dạt: “Ha hả, hôm nay vài nhà còn tới đấy, ui dà, nhìn cái bản mặt ghen ghét kia xem! Ha ha ha ha, quá sảng khoái!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận