Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 93. Đỗ Bách Tề

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô không sốt ruột vào cửa, nói: “Lam tiểu thư, có thể làm phiền chị dẫn mấy người họ vào trước không? Em phải ra ngoài nhìn xem đã.”
Lam tiểu thư nhướng mày.
Khúc Tiểu Tây cười: “Em tới làm việc mà, dù thế nào cũng phải xem vị Đào tiểu thư này rốt cuộc đẹp chỗ nào thì mới có thể thổi phồng chứ.”
Lam tiểu thư phụt một tiếng bật cười, tuy không hiểu nhưng vẫn gật đầu: “Được.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều chút không yên tâm nhìn chằm chằm Tiểu Tây. Cô nói: “Nơi này nhiều người như vậy, sẽ không có việc gì đâu! Ở đây ai mà chẳng phú quý? Lại nói, mọi người xem công tác bảo an cũng rất tốt, ai dám ở chỗ này gây chuyện chứ, thế không phải đánh vào mặt Đỗ tiên sinh sao? Mọi người cứ vào đi, không có việc gì.”
Lời như vậy thật ra cũng đúng.
Lam tiểu thư: “Vậy được.”
Chị dẫn mấy người khác vào cửa, Khúc Tiểu Tây ngược lại đi quanh nhìn mấy bức ảnh chụp, không giống tiểu thư nhà giàu tới xem phim mà tựa như thằng nhóc mê gái khiến nhiều người phải liếc mắt nhìn nhìn.
Rốt cuộc cảnh tượng như vậy nhìn thế nào cũng thấy quái quái.
Lê quản lý thẳng tiến tới chỗ cô, vội vàng chào hỏi: “Cô Cao.”
Khúc Tiểu Tây: “Chú gặp mấy người Lam tiểu thư rồi?”
Lê quản lý: “Đúng vậy! Chú vừa gặp được bọn họ bên trong, cháu xem, Đào tiểu thư đẹp chứ?”
Khúc Tiểu Tây: “Đẹp.” Kể cả con gái nhìn con gái cũng thấy đẹp.
Cô lại nhìn tiếp, ngay lúc này, một loạt xe đến gần.
Đèn xe sáng chói, Khúc Tiểu Tây cảm giác được bèn quay đầu nhìn lại ……
Tuy cửa rạp chiếu phim cực kỳ náo nhiệt, lại còn bật thêm vài cái đèn lớn để chiếu sáng nhưng ánh sáng từ ô tô con vẫn khiến mọi người phải chú ý. Khúc Tiểu Tây cũng quay đầu nhìn lại.
Đại khái có khoảng mười mấy chiếc ô tô con, cực kỳ xa hoa.
Ở niên đại này, kể cả một chiếc xe ô tô con bình thường cũng có thể đáng giá ngang với siêu xe thời hiện đại.
Xe dừng lại, lập tức một đám thanh niên mặc tây trang đen xuống xe, đứng dàn hàng hai bên đầy khí thế. Trong đó có một người bước lên mở cửa xe. Từ trong xe một người phụ nữ mặc kỳ bào màu đỏ, trên đầu đội mũ mạng đen nhỏ bước xuống. Khuôn mặt đã bị tấm sa che khuất trán và đôi mắt.
*Kỳ bào: hay còn gọi là sườn xám phổ biến với phụ nữ Hán thuộc tầng lớp thượng lưu.
*Tấm sa: ở đây chỉ tấm mạng che mặt nho nhỏ gắn trên mũ, che đi một nửa khuôn mặt thường thấy ở trong phim thời Dân Quốc. Do web không cho đăng ảnh nên bị cũng không kèm vào để mọi người hình dung được.
Như ẩn như hiện lại tạo ra một cảm giác thần bí.
Cô nàng chính là nữ chính trên tấm biển quảng cáo - Đào tiểu thư, so với trên ảnh chụp người thật còn tạo cảm giác băng sương thư lãnh. Chẳng qua vẫn phải khen tặng một câu cực đẹp, cực cực đẹp. Ảnh chụp đã đẹp nhưng không bằng bản chính.
*băng sương thư lãnh: lạnh lẽo, không có ý cười
Tính ra người này hóa ra không ăn ảnh.
Lúc này đại mỹ nhân băng sương kia quay người lại lộ ra một nụ cười, thật cẩn thận đỡ một gã đàn ông trung niên từ trên xe xuống. Vị này vóc dáng cao mặc một thân đường trang, đội mũ dạ, khí chất có vẻ mạnh mẽ lại lạnh lẽo, đôi mắt nhỏ nhưng sáng như đuốc.
*Đường trang: trang phục lấy cảm hứng từ thời nhà Đường, kiểu trang phục phổ biến thời gian Quốc với thân áo dài, khuy chéo. Có thể tham khảo hình ảnh của Trương Nghệ Hưng trong phim Lão Cửu môn nha.
Hóa ra vị này chính là Công ty Phú Lệ - Đỗ Bách Tề tiên sinh.
Hai người không lập tức vào rạp chiếu phim, ngược lại đứng ở đó chờ người trên những chiếc xe phía sau đi xuống.
Quả nhiên, từ chiếc xe thứ 2 lại có người đàn ông trung niên bước xuống. Hắn ta mặc một bộ tây trang, thoạt nhìn khiêm tốn văn nhã.
Khúc Tiểu Tây chỉ nhìn nhiều một cái rồi lập tức quay lại đầu, những vị danh nhân tuyến trên này, cô không có hứng thú. Cô yên lặng đi về một góc, tiếp tục đoan trang ngắm ảnh Đào tiểu thư. Trong lòng cân nhắc nếu khen dung mạo thì nên khen như thế nào mới tốt.
Mà lúc này, Đỗ Bách Tề cũng lộ ra tươi cười, hắn cùng người mặc tây trang nói: “Lão Thẩm, Bến Thượng Hải chúng ta so với Phụng Thiên Thành các ông náo nhiệt hơn nhỉ?”
Người đàn ông mặc tây trang được gọi là lão Thẩm cũng chính là Thẩm tiên sinh, hắn ta mỉm cười: “Cũng đúng, dù sao thành phố phương bắc sao so được với Bến Thượng Hải giàu có lại đông đúc của các ông?”
Tầm mắt hắn ta quét một vòng, mỉm cười: “Đào tiểu thư thật là……”
Hắn ta dừng một chút, ánh mắt lướt qua một người vóc dáng mảnh khảnh. Cái liếc nhìn chỉ ngắn ngủi vài giây khiến người ta không thể tra rõ. Rất nhanh hắn ta đã thu hồi tầm mắt lại rồi cười nói: "Ông phô trương thế này không phải hơi quá ư?"
Đào tiểu thư che miệng cười, nhẹ giọng: “Ngài đây khen em đấy à?.”
Thẩm tiên sinh cười cười, tầm mắt lại nhìn lướt qua cách đó không xa.
Đỗ Bách Tề là nhân vật nhạy bén thế nào, hắn vội nhìn theo tầm mắt Thẩm tiên sinh, hỏi: “Lão Thẩm, ông nhìn cái gì thế??”
Hắn liếc mắt nhìn, chỉ kịp bắt được một bóng dáng mơ hồ thì người đã tiến vào rạp chiếu phim.
Hình như là con gái.
“Sao thế? Ông thấy hứng thú à?” Đỗ Bách Tề trêu chọc một câu.
Thẩm tiên sinh bật cười lắc đầu, nói: “Tôi chỉ cảm thấy vị tiểu thư vừa rồi có hơi quen. Chắc tôi nhận nhầm người.”
Đỗ Bách Tề nhướng mi, nói: “Tôi từng nghe nói, lão Thẩm ông đã gặp qua thì không quên được.”
Thẩm tiên sinh mỉm cười: “Vừa rồi còn nói khen, tôi đây vẫn chưa khen Đào tiểu thư đâu. Ông chủ Đỗ thế mà lại khen tôi trước. Chuyện gặp qua không quên được chỉ là khi còn trẻ thôi, giờ đến tuổi này rồi, làm sao làm được như thế nữa?”
“Ngài khiêm tốn, Thẩm tiên sinh chính trực lại đang tuổi tráng niên, sao lại có thể tự coi nhẹ mình chứ?” Đỗ Bách Tề bật cười, ngay sau đó nói: “Thẩm tiên sinh, mời?”
“Mời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận