Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 333. Vay tiền

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Tiểu Bắc thấy cô nghiêm túc, lập tức nói: “Chị, chúng ta đi thôi, em bây giờ còn nhỏ, mua cũng không mang được. Chờ em lớn một chút, chúng ta lại mua nha.”
Khúc Tiểu Tây: “Nếu chúng ta không mua hôm nay thì nó có thể bị bán mất, lần sau mua sẽ không còn là chiếc đó nữa.”
Lần này bọn cô ra ngoài vốn chỉ định mua đồng hồ cho Tiểu Đông.
Ai dè kế hoạch ban đầu có biến hóa.
Vừa rồi cô chỉ thuận miệng hỏi chút, không ngờ Tiểu Bắc đeo lên, kích thước không vừa lắm nhưng có vẻ khá ổn. Mặc kệ Tiểu Bắc có thực sự muốn hay không, Khúc Tiểu Tây cũng hơi động lòng.
Có vài món đồ lúc muốn mua không mua, sau này muốn mua cũng không mua được.
Có lẽ nhìn ra Khúc Tiểu Tây đang rối rắm, giám đốc muốn thúc đẩy việc kinh doanh nên lập tức nói: “Nếu như Cao tiểu thư muốn, đồng hồ giảm 15% giá, số lẻ tôi cũng sẽ bớt cho ngài. Ngài xem thế nào?”
Cô hơi hơi híp mắt, cuối cùng cũng thuận thế: “Ngài giữ lại cho tôi, ngày mai tôi tới trả tiền.”
Giám đốc lập tức hớn hở ra mặt: “Được được.”
Anh trai bán hàng lập tức thật cẩn thận cất đồng hồ đi, đặt vào két sắt, nói: “Ngài yên tâm, tôi sẽ cất kỹ cho ngài.”
Khúc Tiểu Tây đột nhiên thay đổi ý định khiến Tiểu Đông và Tiểu Bắc trợn mắt há mồm.
Đặc biệt là bạn nhỏ Khúc Tiểu Bắc, cu cậu chỉ định đi theo hóng hớt một chút thôi, ai biết mình cũng có phần.
Trên đường ba anh em về nhà, Tiểu Bắc mới dần dần hồi phục từ nỗi khiếp sợ ban nãy, cu em nhỏ giọng: “Chị, tiền nhà chúng ta không đủ đúng không?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Tiền mặt quả thực còn thiếu một chút nhưng qua thôn này liền không có cửa hàng khác đâu, chị vẫn quyết định muốn mua.”
(*) Qua thôn này không có cửa hàng khác: bắt nguồn từ thành ngữ “Quá liễu giá thôn một giá điếm”(过了这村没这店) - Qua thôn này không còn có nhà trọ khác tức nếu không nắm bắt sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa.
Tiểu Bắc: “Nhưng…… Không có tiền mà.”
Khúc Tiểu Tây: “Chị định mượn Lam tiểu thư 200 đồng.”
Tiểu Bắc chấn kinh rồi.
Chị vì mua chiếc đồng hồ sang xịn mịn cho nhóc mà muốn đi vay tiền ó.
Tiểu Bắc cảm thấy cả người đều ngốc.
Khúc Tiểu Tây lại nói: “Chị nghĩ chị chỉ cần giao thêm một chút bản thảo thì khoảng non nửa tháng cũng kiếm được số tiền ấy trở lại. Cơ hội không bao giờ đợi người, lần sau chúng ta đi có khi không còn được hưởng mức chiết khấu này nữa.”
Tiểu Bắc: “!!!”
“Dù là đồ hay người mà mình thích cũng giống nhau cả, khi cần ra tay thì phải nhanh chóng dứt điểm. Nếu do dự, nói không chừng cuối cùng thứ đó không phải của em nữa đâu.” Khúc Tiểu Tây vui đùa nói.
Tiểu Đông & Tiểu Bắc: “……”
Đề tài sao lại chuyển ngoặt sang hướng này, xấu hổ quá!
Hai cậu trai có chút thẹn thùng, Khúc Tiểu Tây lại chẳng tỏ vẻ gì vẫn tự nhiên hào phóng như thường.
Ngượng ngùng là cái gì?
Có thể ăn không?
Không thể!
Khúc Tiểu Tây quả nhiên nói được làm được, hôm sau cô đã cầm theo tiền đến lấy chiếc đồng hồ kia.
Khúc Tiểu Tây đến lấy đồng hồ, giám đốc cùng anh trai bán hàng hai người nhìn theo bóng dáng cô, cảm khái: “Cũng không biết con gái nhà ai lại chịu chi như vậy.”
Chỉ tính trong tay cô bé này thôi đã có đến ba chiếc đồng hồ siêu đắt rồi.
Chẳng qua bọn hắn có thể bán ra nhiều hàng như vậy cũng thật vui mừng.
Ai bảo mùa hè vừa rồi bọn hắn mới chỉ vừa khai trương. Bằng không bọn hắn cũng không thể chiết khấu cao đến vậy.
Năm nay tình hình kinh doanh hình như hơi khó khăn một chút. Ấy thế mà bọn hắn vẫn đạt được doanh số như vậy đã là rất quý rồi. Vốn dĩ một năm chẳng hy vọng bán được bao nhiêu, 10 chiếc đồng hồ đã là giấc mộng, bán ba chiếc cho cùng một người thật ngoài ý muốn.
“Bạn của Đỗ tiên sinh, nghĩ cũng biết không phải cô gái đơn giản đâu.”
“Vậy cũng phải.”
Giữa nam và nữ thường khiến người ta hiểu lầm sang mối quan hệ tình cảm nhưng bọn hắn lại không nghĩ theo phương diện này. Chủ yếu do Đỗ Bách Tề chưa từng thích kiểu người theo phong cách này. Hơn nữa giữa bọn họ cũng không thấy có chút mập mờ nào.
Quan hệ tình cảm giữa nam và nữ đôi khi chỉ cần liếc qua cũng có thể nhìn ra một vài.
Có hay không loại tình cảm này, chẳng khó nhận ra.
Quan hệ giữa hai người họ chắc hẳn không phải như thế.
“Có lẽ là người Công ty Phú Lệ?”
“Không giống lắm.”
“Công ty Phú Lệ đánh đánh giết giết, lấy đâu ra một cô gái dịu dàng như vậy? Tôi thấy cô ấy còn có phong độ trí thức.”
Vừa lúc bây giờ không có ai, bằng không hai người bọn hắn sẽ không dám nghị luận sau lưng người ta.
Hai người vẫn còn đang tám chuyện thì thấy một chàng trai đứng ngoài cửa, có vẻ đã nghe thấy hết những lời bọn hắn vừa nói.
Giám đốc lơ đãng nhìn ra hướng cửa, vừa thấy đã hoảng sợ, ngay sau đó lập tức bước lên: “Lôi đội trưởng, ngọn gió nào thổi ngài tới đây. Ngài vào ngồi một chút nhé?”
Lôi đội trưởng không buồn động, rũ mắt xuống, ngẩng đầu nở nụ cười: “Cao Nhược Huyên đã tới?”
Giám đốc sửng sốt, lập tức nói: “Đúng, Cao tiểu thư vừa mới đi.”
Lôi đội trưởng bật cười, nói: “Mới vừa đi à?”
“Đúng, bọn họ ngày hôm qua tới xem đồ, Cao tiểu thư hôm nay tới mua đồng hồ cho em trai cô ấy.” Giám đốc cười cười trả lời, trong lòng có chút đoán không ra.
Không phải chứ, Lôi đội trưởng có ý gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận