Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 404. Bát sắt

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
“Cháu làm sao vậy?”
Trương Tiểu Đệ quay đầu lại nhìn bà mình, lắc đầu nói: “Không sao ạ.”
Bà ta lại muốn nói gì đó nhưng sau khi Trương Tiểu Đệ về, ông chồng đã kéo cánh tay bà ta lại, có ý muốn gọi bà ta sang một bên. Chờ Trương tiên sinh về nhà, Trương lão gia nói: “Con à, con đi thử hỏi xem, xem bọn họ có thể thuận tiện dạy luôn cho Tiểu Đệ nhà chúng ta không. Cha thấy vị Lam phu nhân kìa bỏ ra bao nhiêu thì nhà chúng ta cũng có thể lấy ra được. Con cũng không nên thấy đây là chuyện có hại gì. Nào có ai có ngón nghề như vậy lại nguyện ý dạy cho người ta? Đây là bản lĩnh bàng thân đấy. Cao tiểu thư chỉ là một cô gái nhỏ chắc chắn sẽ không so đo mấy chuyện như thế này đâu chúng ta phải nắm chặt lấy cơ hội, bằng không cơ hội sẽ vụt khỏi tay mất. Về sau con có muốn tìm thầy dạy, người ta cũng chưa chắc dạy cho đâu. Con cũng ngàn vạn đừng cho rằng tốn tiền vô ích. Con ngẫm lại mà xem, nếu tương lai con đường học tập của Trương Tiểu Đệ không đi đến đâu, không tìm được một công việc tốt thì ít nhất còn biết lái xe. Có cái này coi như cũng có đường ra. Nó lại được đọc sách, còn biết lái xe, lớn lên tìm công việc còn khó sao? Kể cả chúng ta bây giờ có phải tiêu tiền, tốn một chút cũng đáng giá.”
Trương tiên sinh rất tôn trọng cha mình, cha hắn ta tuy không nói nhưng là mỗi lần có ý kiến đều luôn vô cùng sáng suốt.
Nghe ông ta nói như vậy, chú ta lập tức gật đầu: “Vâng.”
“Được, vậy con đây liền qua tìm Túc Bạch cùng Cao tiểu thư.”
Trương tiên sinh vội vàng ra cửa.
Họ đều không ngờ rằng mười mấy năm sau mọi thứ đều thay đổi, bọn họ lại vẫn có thể sống yên ổn.
Tất cả là nhờ Trương Tiểu Đệ thật sự dựa vào ngón nghề này mà tìm được một công việc 'bát sắt' chính thức, cuộc sống dần dần tốt hơn nhiều, so với những người bình thường khác đều thoải mái hơn không ít. Khi đó họ nghĩ đến ngày hôm nay, chỉ có thể cảm thán bản thân đã ra quyết định đúng đắn thế nào.
(*) Bát sắt: Công việc ổn định, thường chỉ việc làm trong nhà nước.
Trương Tiểu Đệ mỗi khi nhắc tới Cao tiểu thư năm đó đều thấy bản thân khẳng định đã gặp được tiên nữ đích thực.
Khúc Tiểu Tây cũng không làm khó Trương tiên sinh, dù sao thả một con dê cũng là thả, thả hai con dê cũng là thả. Nếu đã quyết định dạy dỗ cho bọn nhỏ thì cô cũng chẳng muốn để ý nhiều như vậy làm gì. Rất nhanh cô đã thành lập một phân đội nhỏ học lái xe.
Học viên số 1: Thẩm Án Hoài.
Học viên số 2: Khúc Tri Thư.
Học viên số 3: Khúc Tri Kỳ.
Học viên số 3: Tiểu Thạch Đầu.
Học viên số 4: Tiểu Nha.
Học viên số 5: Trương Tiểu Đệ.
Khúc Tiểu Tây nhìn một đám củ cải nhỏ, than dài: “Thật là muốn hành chết tui mà.”
Tuy rằng muốn dạy người cô vẫn theo bản năng nói vài câu hơi khó nghe: “Mấy đứa đừng có nhìn ngày thường chị đây đối xử hiền lành dịu dàng mà nghĩ chị đây không làm được giáo viên nhé. Chỉ cần làm giáo viên thì chị sẽ một giây có thể trở nên táo bạo hơn hẳn. Cho nên mấy đứa biểu hiện mà không tốt thì phải tự chuẩn bị tâm lý chịu ăn mắng đi.”
Cô trọng điểm hướng về phía mấy đứa Tiểu Thạch Đầu, nói: “Tiểu Bảo, Tiểu Bắc cảm thấy vất vả có thể chưa học cũng được, còn mấy đứa thì không thể. Nhà mấy đứa đã bỏ ra rất nhiều mới cho mấy đứa học lái xe. Mấy đứa kể cả có khó chịu thì cũng phải nhịn.”
Mấy đứa nhỏ đều không chưa biết thế nào là cọp mẹ, ngoan ngoãn gật đầu.
Khúc Tiểu Tây ha hả: “Mấy đứa đối với sự lợi hại của chị đây hoàn toàn không biết gì cả.”
Tiểu Đông bật cười: “Em gái rõ ràng rất dịu dàng.”
Khúc Tiểu Tây liếc mắt lườm cậu một cái, a một tiếng: “Anh là anh trai song sinh với em, sao lại không có tâm tư linh hoạt giống em chứ?”
Tiểu Đông tính tình tốt cười cười nói: “Anh tin em sẽ không thế.”
“Đúng rồi, chị sẽ không thế đâu.”
Khúc Tiểu Tây liếc liếc mắt nhìn Tiểu Nha vừa mở miệng một cái: “Đừng tưởng rằng em là bé gái lại còn nhỏ tuổi nhất mà chị sẽ khoan thứ nhé.”
Tiểu Nha: “Ha ha ha.”
Một đám thiếu niên nho nhỏ cứ như đang chơi xuân, hoàn toàn trả chịu ảnh hưởng chút nào.
Mấy đứa mới không thèm tin chị gái nhìn có vẻ hiền lành dịu dàng này sẽ bạo phát đâu.
Có khả năng à?
Làm gì có chuyện đó.
Mỗi tội hiện thực luôn dễ dàng và mặt người ta. Không bao lâu sau, cả đám đều hiểu được cảm giác khi Khúc Tiểu Tây 'quan tâm' là như thế nào.
Khúc Tiểu Tây cũng muốn từ từ nói chuyện, cũng muốn từ từ dạy dỗ các bạn nhỏ nhưng mấy đứa nhỏ này khiến người ta không thể khống chế được mà bốc lửa giận lên đầu.
Lúc này cô cuối cùng mới hiểu vì sao mấy vị giáo viên tính tình luôn nóng nảy như vậy.
Bởi vì dạy học thực khiến người ta bực bội.
Đặc biệt là khi nói một lần, hai lần rồi đến ba lần mà còn tiếp tục làm sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận