Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 180. Vênh váo

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Tiểu Bắc và Tiểu Bảo ra ngoài quả nhiên có một đoàn bảo tiêu đi theo. Hai đứa nhóc cảm thấy rất đáng vênh váo, còn kiêu ngạo nâng cằm. Hai đứa còn chưa về thì Túc Bạch đã về trước.
Chủ yếu do công việc của Túc Bạch quá nhiều, cũng chẳng ai biết anh đang làm ở chỗ nào nên mới chậm trễ khi tìm người.
Túc Bạch vừa về đã lên lầu tìm Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo không ở nhưng Túc Bạch vẫn rất nghiêm túc: “Cảm ơn em vì Tiểu Bảo ra mặt.”
Khúc Tiểu Tây xua tay: “Không tính cái gì cả! Chúng ta lầu trên lầu dưới ở cùng lâu như vậy, kể cả không thể làm cái gì, em cũng sẽ cố gắng giúp đỡ.”
Túc Bạch bật cười, trong mắt mang theo ý cười, dứt khoát: “Vậy được, cảm ơn em.”
Túc Bạch: “Anh xuống lầu trước, em không cần tiễn.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu, nói: “Được.” Cô nghĩ nghĩ nói: “Em…… em thật ra là người Phụng Thiên.”
Túc Bạch: “Anh biết, không cần lo lắng, mặc kệ có chuyện gì, anh xử lý xong rồi lại nói.”
Khúc Tiểu Tây nghe ra ý trong lời anh nói, vui vẻ đáp: “Cảm ơn anh.”
Túc Bạch: “Không cần khách khí. Nợ nhân tình khó trả nhất, khó có cơ hội đương nhiên anh sẽ nắm bắt thời cơ để trả lại ân tình còn thiếu. Về sau chúng ta có thể đơn giản dùng tiền nói chuyện. Giao dịch bằng tiền tiền luôn là quan hệ khiến người ta thấy an tâm nhất.”
Khúc Tiểu Tây: “Hắc hắc, vậy cũng được ạ!”
Cô tinh nghịch nháy mắt cười đáng yêu, đôi mắt to chớp chớp như mèo con.
Túc Bạch mỉm cười, không nhịn xuống duỗi tay xoa nhẹ đầu Khúc Tiểu Tây một chút.
Khúc Tiểu Tây: “Hở?” Cô vẫn là lần đầu tiên bị người coi như bé gái xoa đầu đó.
Túc Bạch: “Đợi nhé, chờ anh!”
Túc Bạch rời khỏi, nụ cười trên môi Khúc Tiểu Tây vẫn không thay đổi, cô ngồi bên bàn trầm tư. Tiểu Đông đi đến bên cạnh cô, cầm tay cô.
Tiểu Tây ngẩng đầu, nói: “Không có việc gì.”
Tiểu Đông nhẹ giọng: “Cha Tiểu Bảo biết thân phận bọn mình, có thể nói cho mấy người cô bọn họ không? Sau đó tới bắt bọn mình?”
Cậu tưởng tượng đến những điều này đều thấy thật buồn khổ, cả người héo héo, khuôn mặt nhỏ cau có.
Khúc Tiểu Tây nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Chú ta sẽ không đâu, chuyện tốn công vô ích như vậy chú ta sẽ không làm. Một kẻ làm ăn như chú ta không có lợi thì không dậy sớm. Chú ta sẽ không làm những chuyện không đem về lợi ích gì.”
Tiểu Đông không hiểu lắm, chỉ nhẹ nhàng a một tiếng, lại nghĩ kế: “Nếu chú ta chơi xấu, bọn mình lại bỏ chạy đi.”
Khúc Tiểu Tây phụt một tiếng bật cười, đồng ý: “Được.”
Cô nhìn về phía tờ lịch đầu tủ, ngày 7 tháng 3 năm 1934.
Thượng Hải chẳng phải bến đỗ an toàn gì, chắc chắn bọn cô sẽ phải đi, có điều không phải bây giờ.
“Chị, em mua đồ về rồi này.” Tiểu Bắc vào cửa, một người mà cầm theo mấy cái túi: “Bọn em mua đồ ăn ngon.”
Khúc Tiểu Tây: “Tiểu Bảo đâu?”
Tiểu Bắc: “Ở lầu hai.” Bé mở túi ra, nói: “Em đi phòng bếp lấy cái đĩa.”
Khúc Tiểu Tây: “Được.”
Tiểu Bắc cùng Tiểu Đông hai người đem từng cái đĩa bày biện, Tiểu Bắc nhỏ giọng kể: “Chị, Tiểu Bảo nói anh ấy tên Thẩm Án Hoài.”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày: “Cho nên?” Cô cầm lấy chiếc đũa, đã chuẩn bị bắt đầu ăn.
Tiểu Bắc tặc lưỡi cười hề hề, càng cẩn thận hạ giọng thì thầm: “Lúc trước một nhà người xấu kia muốn đem chị gả cho cha Tiểu Bảo, chính là ông chú hôm nay đấy.”
Tiểu Đông: “Cái gì!!!” Cậu khiếp sợ đứng lên, giận nói: “Đừng mơ cướp em gái đi.”
Tiểu Tây cùng Tiểu Bắc, một người một bên lập tức giữ chặt Tiểu Đông, đem cậu ấn ngồi xuống, bé người nhớn Tiểu Bắc vội nhỏ giọng: “Đừng để người ta nghe được.”
Tiểu Đông vội vàng: “Làm sao bây giờ! Bọn mình nên làm gì bây giờ?” Cậu lập tức hốt hoảng: “Chạy, bọn mình giờ chạy luôn được chưa?”
Tiểu Bắc lo lắng: “Em cảm thấy rất khó đó, bọn họ nhiều người như vậy. Nếu không chị đi đi, bọn em giữ chân họ!” Tiểu Bắc cảm thấy mình siêu thông minh.
Bé nói: “Bọn mình tập hợp ở ga tàu hỏa.”
Khúc Tiểu Tây nhìn bộ dáng em trai thật sự lo lắng, càng thêm ấm áp, cô nhếch lên khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Chị đã sớm biết.”
Tiểu Đông & Tiểu Bắc: “Hở?”
Khúc Tiểu Tây: “Tuy chú ta tới không có ý tốt nhưng không phải nhằm vào bọn mình. Hơn nữa chị không cảm thấy chú ta có ý gì với chị cả, càng không muốn bắt chị về. Giờ với chú ta mà nói thì Tiểu Bảo mới là quan trọng nhất. Chuyện khiến Tiểu Bảo không vui, chú ta sẽ không làm. Thế nên bọn mình không cần phải lo lắng như vậy đâu.”
Khúc Tiểu Tây sở dĩ vì Tiểu Bảo xuất đầu, chính là muốn khiến Thẩm Hoài đối với con trai áy náy nhiều hơn.
Hắn ta càng áy náy với con trai thì càng không dễ dàng cưới thêm vợ bé, càng chú ý đến cảm nhận của con trai. Tình hình như vậy đối với Khúc Tiểu Tây cô mà nói chính là an toàn nhất. Thẩm Hoài sẽ không vì một người râu ria như cô mà tổn thương tình cảm với con trai mình.
Lại nói, còn có Túc Bạch.
Cho nên, Khúc Tiểu Tây cũng không lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận