Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 294. Hàng xóm bất ngờ

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
So với lần thuê nhà trước đó diện tích nhỏ hẹp, phòng ở mới bây giờ rộng hơn rất nhiều, thoáng hơn không ít. Số lượng phòng cũng đủ nhưng Tiểu Đông và Tiểu Bắc vẫn muốn ở chung một chỗ. Khúc Tiểu Tây cũng tùy hai người, chỉ đơn giản nhường phòng ngủ lớn cho họ.
Hai phòng khác đều được dùng làm thư phòng, một phòng dành riêng cho cô, phòng còn lại để Tiểu Đông và Tiểu Bắc cùng dùng. Hai người dùng chung một thư phòng mà lại hớn hở vô cùng. Khúc Tiểu Tây sâu sắc cảm nhận được việc dọn đến một căn phòng lớn như vậy đáng giá bao nhiêu.
Lần đầu tiên chuyển nhà, trên người cô có tiền, có trang sức nhưng lại chân ướt chân ráo mới tới Thượng Hải, Khúc Tiểu Tây cái này không dám làm, chỗ kia không dám đụng, luôn cẩn thận vô cùng. Thành thử ra trong nhà chẳng có thêm bao nhiêu đồ đạc. Giờ thì khác rồi. Nếu điều kiện cho phép cô vẫn muốn mua nhiều đồ đạc thực dụng hơn như bàn ghế, giường ngủ hay ghế sofa linh tinh gì đó. Tất cả đều được mua mới.
Có lẽ do mới dọn đến mà dù chẳng có bao nhiêu đồ đạc vẫn nhìn căn nhà khá hỗn loạn. Vài vị sư huynh sư tỷ của Tiểu Đông chủ động giúp dọn vệ sinh. Tiểu Đông chỉ có một sư tỷ, cô gái là con của Cổ Nhị, tên Cổ Tháp Lệ.
Thiếu nữ chỉ huy một đám bé trai làm cái này rồi làm cái nọ, thậm chí còn bắt phải lau kính cho thật sạch sẽ.
Khúc Tiểu Tây tự đáy lòng cảm khái: “Mọi người làm việc cũng quá lưu loát rồi.”
Thiếu nữ sảng khoái cười: “Bọn chị ở nhà làm thành quen rồi.”
Khúc Tiểu Tây thấy trên mặt trên tay bọn họ dính không ít tro bụi, nói: “Đi, em đi nấu nước rửa tay cho mọi người.”
“Không cần, chờ một chút bọn chị về rửa cũng được.”
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Như vậy sao được? Mọi người tới đã giải quyết cho bọn em vấn đề rất lớn rồi. Chính bọn em cũng tiết kiệm được biết bao nhiêu chuyện. Em biết mọi người đều nhìn vào mặt mũi của Tiểu Đông mới qua giúp đỡ. Kể cả xem trên mặt mũi Tiểu Đông thì không thể một bữa cơm cũng không ăn chứ?”
Cô cho Tiểu Đông một ánh mắt, Tiểu Đông lập tức: “Mọi người không thể đi, chúng ta phải cùng nhau ăn cơm, ăn xong bữa trưa, mọi người mới được đi.”
Tiểu Bắc cũng chắn cửa: “Đúng!” Nhóc cười tủm tỉm: “Mọi người nếu cứ thế đi luôn sẽ khiến bọn em đau lòng lắm. Về sau bọn em cũng không dám tìm mọi người giúp nữa.”
Thời gian Tiểu Bắc học ở Võ quán ít hơn, không thể so sánh với Tiểu Đông và Tiểu Nha sinh hoạt trong một thời gian dài, cùng mọi người quen thuộc hơn nhiều. Trẻ con ấy mà, luôn dễ dàng hòa bình với nhau nên chẳng có bất cứ ngăn cách gì.
Khúc Tiểu Tây: “Em biết một tiệm cơm giá không đắt, hương vị còn rất ngon, giữa trưa chúng ta cứ qua đó đi.”
Cô nhẩm nhẩm số người, tính cả nhà cô và người người đến giúp, thêm Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Nha, tổng cộng 14-15 người. Chắc đám trẻ con trong võ quán bọn họ đều bị huy động qua đây hết.
Khúc Tiểu Tây: “Mọi người muốn mua về ăn hay muốn đến quán?”
Cô trưng cầu ý kiến mọi người, cậu trai lớn nhất, so với Khúc Tiểu Tây tuổi còn hơn vài tuổi, đã mười tám, con trai Cổ Đại. Cậu trai có chút ngượng ngùng, có điều đại khái tính cách có chút giống cha, tương đối thành thật: “Nếu không thì đi ra ngoài ăn, trong phòng đều đã thu dọn sạch sẽ, không nên làm bẩn.”
(*) Cổ Đại: ở đây chị lão đại nhà họ Cổ tức thầy Cổ, Đại chỉ số, em trai thầy Cổ là Cổ Nhị.
Cậu vẫn luôn thấy ăn cơm ở chỗ này sẽ khiến khắp nơi đều bị bẩn.
Cậu mới vừa nói xong, thiếu nữ tóc buộc sừng dê bên cạnh đã liếc cậu một cái.
Khúc Tiểu Tây cố nén cười, nói: “Vậy được!” Cô tiếp đón mọi người: “Vậy mọi người rửa tay rửa mặt trước đã, chờ một chút chúng ta cùng nhau qua.”
Cô xoay người ra ngoài, cửa phòng đối diện mở ra, căn bản không buồn đóng, Khúc Tiểu Tây gõ gõ cửa gọi: “Thầy Túc, anh ở nhà không?”
Túc Bạch: “Có!”
Anh gần như một giây đã xuất hiện, hôm nay anh mặc rất chỉnh tề, nhìn ra hình ra dạng.
Khúc Tiểu Tây: “Giữa trưa bọn em muốn đi ra ngoài ăn cơm, không bằng cùng đi?”
Vốn dĩ hôm nay Túc Bạch muốn qua giúp đỡ nhưng một đám sư huynh sư tỷ của Tiểu Đông và Tiểu Bắc lại đến, toàn mấy đứa bé lớn lớn nhỏ nhỏ coi việc chuyển nhà như 'chơi xuân', hớn hớn hở hở giúp đỡ nên Túc Bạch chẳng có việc gì làm.
Túc Bạch không chần chờ: “Được.”
Chuyện cọ cơm này, Túc Bạch trước nay chưa bao giờ do dự.
Anh hỏi: “Chúng ta đi quán nào?”
Khúc Tiểu Tây: “Tiệm cơm Cát Tường đó.”
Tiệm cơm này cách nhà bọn cô không xa, tuy rằng bọn cô giờ đã dọn nhà thì khoảng cách cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn ra cửa, Khúc Tiểu Tây nghe được cách vách có tiếng dọn đồ, quay đầu nhòm qua, thuận miệng hỏi: “Bên này có người dọn đồ vào ạ?”
Túc Bạch biểu tình gần như thước phim quay chậm nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, chậm rãi nói: “Là Thẩm Hoài.”
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Tiểu Đông & Tiểu Bắc: “!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận