Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 273. Hứng thú không?

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Túc Bạch và Khúc Tiểu Tây cùng rời khỏi, Khúc Tiểu Tây chân thành cảm khái: “Câu lạc bộ này khá được, chỉ có khuyết điểm lớn nhất là lên đồ ăn quá chậm.”
Túc Bạch: “Không tồi rồi, ít nhất còn lên vài món nguội, tiệc nhà khác đến món nguội cũng không có. Cứ như chỉ cần khiêu vũ sẽ no như được ăn cơm vậy.”
Khúc Tiểu Tây nghe ra ý phiền muộn trong lời nói của anh, nhịn không được hỏi: “Cho nên bữa tiệc này rốt cuộc mở ra làm gì?”
Không phải tới ăn cơm, lại không biểu diễn gì hay.
Tại đây cũng mở nhạc có vẻ rất náo nhiệt nhưng có thấy ai định khiêu vũ hay nhảy múa gì đâu?
Hơn nữa, để ý kỹ còn thấy không ít hình ảnh chướng khí mù mịt.
Cô nghiêng nghiêng đầu nghĩ ngợi, trong đại sảnh đã bắt đầu ồn ào: “Thật khiến người ta nhìn không hiểu nổi.”
Túc Bạch: “Đây là một cơ hội giao lưu cho mọi người. Đối với ban tổ chức như bọn anh thì kẻ có tiền đều là khách hàng hoặc khách hàng tiềm năng. Khách đến đây lại dựa vào ngân hàng của bọn anh để kiếm thêm tiền, tăng năng lực cá nhân. Có thể nói chỗ này là nơi để mọi người tự mình tạo ra một cơ hội hiểu biết lẫn nhau, chân thành hợp tác. Ngoài ra còn có một số người hi vọng có thể ở đây quen thêm những người có địa vị cao hơn để đạt được mục đích khác. Đương nhiên chuyện đó không liên quan đến bọn anh.”
Khúc Tiểu Tây a một tiếng thật dài, cô quay đầu nhìn nhìn, đột nhiên nói: “Vậy anh không cần mượn sức từ khách hàng sao? Anh cứ cùng em xen lẫn ở đây ổn không?”
Túc Bạch: “Chỉ là một phần công việc thôi, thích tìm đến anh thì tìm, không muốn tìm đến anh thì thôi. Ngân hàng Hoa Kỳ cũng không phải nhà anh. Anh đều sống liều chết kiếm tiền cho bọn hắn làm gì? Có khi bọn hắn còn tưởng anh muốn làm gì khác chứ. Dù sao cũng chỉ là một công việc trong số nhiều công việc anh có thôi.”
Nhìn Túc Bạch có vẻ rất lạnh nhạt, đối với những việc này không để tâm lắm.
“Nếu không phải nơi này liên quan đến tiền đồ của anh thì hôm nay tan tầm anh đã qua quán thịt heo. Theo lịch, hôm nay anh phải qua bên kia làm công!”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Cô từ sâu trong đáy lòng cảm khái: “Anh quả là người chân thật!”
Túc Bạch mỉm cười: “Có đôi khi giao tiếp thực sự rất đơn giản. Quanh co lòng vòng mới là kẻ không có hiểu biết.”
Anh ghét nhất chính là những kẻ biết rõ mà vẫn giả bộ hồ đồ cố tình chu toàn nhiều bên.
Kẻ đó chắc chắn có ý xấu!
Khúc Tiểu Tây mỉm cười nhướng mày: “Lời này cũng không sai.” Cô như nghĩ tới cái gì, nói: “Nghe nói anh mua nhà ư?”
Túc Bạch gật đầu: “Ừ, ở bên trong Tô Giới, một tòa nhà kiểu Tây.”
Anh không thấy lạ khi Khúc Tiểu Tây biết, chính anh cũng không muốn giấu, tên nhóc Tiểu Bắc tinh quái kia chuyện gì cũng biết, sao có thể không phát hiện ra? Tiểu Bắc biết, hiển nhiên cô cũng biết.
Anh nói: “Anh còn đang trang hoàng.”
Cẩn thận nghĩ lại thì người này cũng đã bắt đầu trang hoàng một thời gian rồi, cô mỉm cười hỏi: “Anh muốn trang trí theo phong cách gì? Trang trí cũng đã lâu rồi nhỉ?”
Túc Bạch: “Ừ, khá lâu rồi. Có điều anh tự mình làm tất cả nên vẫn coi như nhanh, dù sao chỉ có một mình anh làm.”
Khúc Tiểu Tây thiếu chút nữa phun ra, vội nói: “Anh một mình bày trí hết?”
Túc Bạch nghi hoặc: “Có vấn đề gì sao?”
Này… thì không có.
Khúc Tiểu Tây chịu phục: “Anh thật là… Anh định tính toán như thế nào? Giờ anh đang thuê ở bên này, cộng tất cả các loại chi phí này nọ với nhau mỗi tháng chắc cũng phải 10 đồng nhỉ? Nếu anh ở khoảng một năm thì phải mất đến hơn 100 đồng. Nếu như anh tìm người trang hoàng nhà ở, chi phí cho nhân công hơn 100 đồng chắc cũng đủ rồi còn gì? Lại còn có thể sớm dọn qua ở, tiết kiệm được sức lực, cớ sao anh không làm?”
Túc Bạch nhìn lom lom Khúc Tiểu Tây, mãi sau mới bật cười: “Anh còn nhớ anh học gì không?”
Khúc Tiểu Tây bừng tỉnh: “À đúng, anh cần gì em tính hộ.”
Túc Bạch: “Nếu chỉ tính theo chi phí nhân công quả thật đủ rồi nhưng anh lại không phải chỉ nhìn vào tiền.”
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Túc Bạch mỉm cười, không nói nữa.
Một lúc lâu sau anh tự nhiên hỏi: “Lam tiểu thư muốn bán nhà.”
Khúc Tiểu Tây: “Ơ? Sao mà anh biết được?”
Túc Bạch: “Lần trước cô ta mời khách có nói, lúc ấy em…… em đi trước. Nói chung mọi người đều hiểu. Nếu cô ta bán nhà, em tính như thế nào?”
Khúc Tiểu Tây: “Ớ?”
Cô không cần tự hỏi: “Em dĩ nhiên muốn chuyển nhà rồi, em định dọn đến Tô Giới.”
Vừa dứt lời đã thấy ánh mắt như phát sáng của Túc Bạch, anh nhìn Khúc Tiểu Tây rất nghiêm túc, khóe môi còn mang ý cười. Nhìn không giống Túc Bạch bình thường chút nào cả.
Hình tượng cao lãnh lại ít nói của anh đâu?
Khúc Tiểu Tây cảnh giác: “Anh làm gì? Tự nhiên lại có ánh mắt này? Giống như mèo thấy mỡ!” Ngay sau đó lại tự phản bác: “Không không không, mình sao lại giống mỡ được!”
Cô nghiêm túc nhìn chằm chằm Túc Bạch, Túc Bạch nói: “Sau khi anh dọn qua cũng sẽ đem một bộ phận phòng ở cho thuê. Em có hứng thú không?”
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận