Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 316. Đầu bếp riêng

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Lê quản lý luôn rất khôn khéo, lập tức phản ứng lại, gã nói: “Chuyện này cháu cứ yên tâm, nếu cháu không muốn lộ diện cũng có thể không ra mặt.”
Nói một câu không dễ nghe chứ rõ ràng cốt truyện là một phần rất quan trọng với một bộ phim, cốt truyện không hay thì dù làm phim có tốt đến đâu cũng chỉ uổng phí. Ấy thế mà trong mắt nhiều người vai trò của biên kịch không hề quan trọng. Họ còn cho rằng nghề này tùy tiện làm một chút cũng được. Thậm chí khi phim chiếu cũng chẳng ai buồn nhắc đến.
Thế mới thấy được địa vị của nghề biên kịch không cao.
Dĩ nhiên Lê quản lý có điên mới nói thẳng ra như vậy. Gã là một kẻ có ánh mắt lại biết nịnh nọt nên vẫn giữ nguyên nụ cười: “Chúng ta đã hợp tác với nhau lâu như vậy, cháu còn chưa tin chú hay sao? Chỉ cần cháu không muốn hi chú khẳng định sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Thiệu tổng nhà bọn chú cũng nói rồi, chỉ cần cháu đồng ý ra tay, bọn chú sẽ đáp ứng mọi nhu cầu. Chỉ cần cháu mở miệng yêu cầu thì dù khó đến đâu bọn chú sẽ cố gắng hết sức làm thỏa đáng.”
Nói đến cũng kỳ quái, Thiệu tổng nhà gã còn chưa từng gặp qua cô Cao thế mà lại rất tôn sùng người này.
“Được, để cháu nghĩ thêm một chút.”
Lê quản lý: “Vậy cháu nghĩ nhanh lên nhá! Kỳ thật bọn chú cũng bất đắc dĩ.”
Khúc Tiểu Tây dựng thẳng lỗ tai lên muốn hít drama, nói: “Sao thế? Chẳng lẽ còn ai muốn đấu cùng chú?”
Lê quản lý: “Vậy cũng không phải đâu. Chẳng qua gần đây Xưởng điện ảnh Lục Ba đã bị thu mua đổi tên thành Công ty điện ảnh Lục Quang. Cũng không biết sao lại có người lại thích Lục Quang? Nhà đó không phải mới nổi hay sao? Thế mà đã làm một loạt động tác vô cùng lớn. Mới nhất phải nói đến việc mua tiểu thuyết để cải biên thành phim.”
Khúc Tiểu Tây thiếu chút nữa phun hết ra ngoài, làm tác giả chính cống mà sao cô lại không biết chuyện này?
Khúc Tiểu Tây bình tĩnh một chút mới nói: “Thiệt hay giả thế?”
Lê quản lý: “Nghe nói đã bàn rồi nhưng không biết có thành hay không. Lại nghe có lời đồn nói là tác giả của bộ xuất quỷ nhập thần, đến người của xã báo cũng không biết hắn là ai, rất khó tìm ra thân phận. Dù sao tin tức thật thật giả giả như vậy rất nhiều.”
Khúc Tiểu Tây ý sâu xa a một tiếng. Cô nhàn nhạt nói: “Không nghĩ tới bọn họ còn rất xem trọng quyển tiểu thuyết kia.”
Trần biên tập lập tức: “Chú thì thấy viết không hay như cháu, so với cháu còn kém xa. Chẳng qua bộ này có chút ý nghĩa hiện thực, vạch trần nhiều trò mèo lừa đảo thôi.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Như vậy rất tốt.”
Lê quản lý cười nhạo một tiếng, nói: “Thật ra Công ty điện ảnh Lục Quang không cao thượng như vậy đâu, cháu cho rằng đám người đó chỉ đơn thuần nhìn trúng đề tài đang được độc giả quan tâm á? Bọn họ chỉ muốn nịnh nọt thôi.”
Khúc Tiểu Tây: “A???”
Cô phát hiện hình như kiến thức của mình quá hạn hẹp, bản thân làm tác giả của bộ truyện mà cái gì cũng không biết. Bây giờ chỉ có thể bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.
“Tô Giới mới có thêm một vị Tổng cảnh trưởng, không biết trùng hợp thế nào mà cũng họ Lôi. Cháu cũng biết……”
Khúc Tiểu Tây: “……” Duyên phận thật thần kỳ.
“Có điều, cũng có một số lời đồn khác.”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày.
Lê quản lý: “Nghe nói vị Tổng cảnh trưởng này là người đối địch với Công ty Phú Lệ, hình như lúc trẻ đã có thù oán gì đó với Đỗ Bách Tề Đỗ tiên sinh. Thế nên bây giờ hắn đảm nhiệm chức Tổng cảnh trưởng sẽ rất khó nói trước sẽ có biến hóa gì mới. Đương nhiên cũng có thể là phiền toái.”
Loại người như gã nằm trong Công ty Phú Lệ lại kiêm chức đầu bếp riêng của Đỗ tiên sinh nên vẫn phải cẩn thận một chút.
May mắn gã chỉ kiêm chức nên không có nhiều người biết.
Hơn nữa... đầu bếp.
Thân phận này cũng không quan trọng gì.
“Bọn họ ầm ĩ dĩ nhiên có người vui có người buồn. Công ty Phú lệ vốn một nhà độc đại ban đầu chẳng ai dám bó tay động chân. Nếu vị Tổng cảnh trưởng này không thích Đỗ tiên sinh, tự nhiên sẽ có người bằng lòng nâng đỡ vị Tổng cảnh trưởng kia. Dù sao theo đánh giá của chú thì chưa biết thế nào, cháu ngàn vạn lần đừng dây dưa vào đấy nhớ.”
Khúc Tiểu Tây bật cười, nói: “Xin hỏi chứ cháu thì được coi là gì. Chuyện của nhân vật lớn người ta, cháu chỉ đứng ngoài xem náo nhiệt thôi. Chú thấy không cháu ban nãy còn chưa biết có Tổng cảnh trưởng đấy. So với ân oán Tổng cảnh trưởng và Công ty Phú Lệ thì cháu còn tò mò hơn về việc Tổng cảnh trường nghĩ gì khi có người làm bộ phim kia.”
Khúc Tiểu Tây: “Loại nịnh nọt này không sợ hóa tốt thành xấu à? Ai có thể khẳng định vị tổng cảnh trưởng này thích được định như vậy? Lại nói tiểu thuyết đã kết thúc đâu, một khi không thành sẽ chẳng ra sao.”
Lê quản lý: “Vậy cũng phải. Loại chuyện thế này vừa có ý tốt vừa có lợi, quan trọng là liệu có thực hiện được hay không.”
Khúc Tiểu Tây: “A.” Cô thật sự không hiểu lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận