Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 235. Anh có rượu tôi có chuyện

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây ngồi đối diện Vu Mãnh, hỏi: “Chuyện kia như thế nào rồi?”
Nhắc tới cái này, Vu Mãnh cũng lên tinh thần, mình sang đây không phải vì việc này à. Hắn nói: “Chuyện Tiểu Đông nhà cô, tôi đã nói với thầy của tôi rồi. Ý của ông là sẽ sắp xếp để xem thử trình độ của Tiểu Đông ra sao. Có cơ sở hay chưa không quan trọng, chủ yếu phải xem thiên phú.”
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Cảm ơn cậu, vậy thầy của cậu khi nào rảnh?”
Vu Mãnh: “Nếu các cô thấy tiện, buổi chiều tôi sẽ đưa mọi người qua luôn, thầy của tôi làm giáo viên ở đại học, chúng ta có thể qua trường tìm ông ấy. Có điều Tiểu Đông phải mang theo tranh tự vẽ để ông ấy xem.”
Hắn đề nghị: “Thế này cũng có lợi, mọi người có thể xem rồi đánh giá trực tiếp ông ấy là người như thế nào.”
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Đại học thời kỳ này là một cái gì đó rất xa vời, không phải ai cũng có thể dễ dàng vào học. Việc học cũng rất toàn diện, sinh viên ra trường đều được xem như toàn tài. Người có thể làm giảng viên đại học chắc chắn cũng tài hoa hơn người.
Khúc Tiểu Tây: “Trừ tranh ra bọn tôi còn cần mang theo gì nữa không?”
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc xin ý kiến, Vu Mãnh lại lắc đầu nói: “Không cần, vậy được rồi.”
Hai bên rất nhanh quyết định thời gian, buổi chiều sẽ ra ngoài. Khúc Tiểu Tây lúc xuống lầu gặp được Túc Bạch, Túc Bạch không biết lại đi kiêm nhiệm nghề gì mà toàn thân trên dưới đều dơ bẩn, vừa có đất lại vừa có sơn.
Trên chiếc quần vốn còn tốt giờ thủng một lỗ ngay đầu gối.
Giày cũng rách lộ cả ngón chân, Khúc Tiểu Tây kinh ngạc hỏi: “Anh lại chuyển sang làm công việc gì vậy?”
Túc Bạch kiêm chức luôn rất đa dạng với nhiều ngành nghề khác nhau, số lượng nhiều không đếm xuể. Mấu chốt nhất là người này cái gì cũng có thể làm, đủ để người ta thấy anh giỏi giang ra sao. Vậy mới nói thiên tài đều có thể khiến người khác không tưởng tượng nổi.
Tầm mắt Túc Bạch dừng trên người Vu công tử, con ngươi thâm thúy đầy sắc bén khiến Vu Mãnh lập tức lui về phía sau một bước. Lui về phía sau xong mới nhận ra mình làm vậy thật kém cỏi, hắn việc gì phải sợ, thế là lại bước lên một bước.
Khúc Tiểu Tây: “Anh?”
Vu Mãnh ho khan một tiếng.
Lúc này, Túc Bạch cũng mở miệng, anh nói: “Anh mới nhận công việc trang trí nhà cửa.”
Khúc Tiểu Tây: “Hở?”
Đại khái vì có người ngoài ở đây nên anh cũng không bản thân đang làm cái gì, ngược lại còn hỏi Khúc Tiểu Tây: “Mấy đứa định đi đâu đấy?”
Phải biết, mỗi lần Khúc Tiểu Tây ra ngoài đều sẽ mặc quần áo có thể diện, lần này trang phục lại tinh xảo quá mức. Tuy nhiên nếu nói hẹn hò thì không phải, làm gì có con gái nhà ai hẹn hò mà còn mang theo cả anh em trai của mình.
“Vu tiên sinh giới thiệu một vị giáo viên cho Tiểu Đông, bọn em đi qua phỏng vấn.”
Túc Bạch: “Vậy chúc mấy đứa may mắn.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Vâng, cảm ơn anh.”
Hai bên nhanh chóng tạm biệt, Vu Mãnh tò mò hỏi: “Đây là ai thế? Hàng xóm nhà cô à? Thoạt nhìn không giống người tốt lắm.”
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc nhìn thoáng qua Vu Mãnh, cảm thấy thẩm mỹ thằng nhãi này có chút vấn đề.
Đỗ Bách Tề như vậy vừa thấy đã thấy không phải người tốt, lúc không cười vừa nghiêm túc vừa lãnh khốc, lúc cười trông thật âm hiểm xảo trá, hắn ngược lại còn thấy đó là lão đại ca tốt bụng. Hai người trò chuyện với nhau thật vui, hận không thể tay trong tay về nhà bàn ba ngày ba đêm “Anh có rượu tôi có chuyện”.
Túc Bạch nghe này bề ngoài tuy chững chạc hơn so với tuổi thật nhưng dáng vẻ lại vô cùng đoan chính. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng lại sở hữu diện mạo tuấn tú khiến người ta vừa gặp đã có thiện cảm.
Anh không sở hữu khí chất nho nhã của người đọc sách, cũng không có diện mạo quá hoa mỹ như của mấy tiểu thịt tươi sau này.
*Tiểu thịt tươi: là khái niệm được giới giải trí Trung Quốc, nhất là các chị em sử dụng để gọi những chàng trai trẻ sở hữu nhan sắc rất đẹp. Ví dụ như Tống Uy Long, Lộc Hàm, Trần Phi Vũ, Vương Hạc Đệ…
Anh có khí chất lạnh lùng, cường ngạnh nhưng vô cùng đứng đắn.
Vu Mãnh đánh giá như vậy thật khiến Khúc Tiểu Tây có chút không thể tưởng tượng.
Cô nói: “Thầy Túc là người rất tốt.”
Vu Mãnh: “Thầy?”
Khúc Tiểu Tây không muốn nhiều lời, mỉm cười: “Bọn tôi cũng ngồi xe nhà cậu đi à?”
Vu Mãnh gật đầu, nói: “Đúng vậy. Đi, lên xe đi.”
Đầu óc người đơn giản chính là như thế, người ta chỉ cần chuyển hướng một chút đã có thể đánh trống lảng, kéo sang chủ đề khác mà hắn vẫn không nhận ra, không chú ý tới. Vu Mãnh là tên lảm nhảm, dọc đường đi không ngừng lải nhà lải nhải truy hỏi cốt truyện tiếp theo của Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây bật cười, mỗi lần trả lời đều ba phải cái nào cũng được.
Cuối cùng, Khúc Tiểu Tây mới nói thẳng ra: “Nếu cậu thật sự muốn biết có thể nhờ cậy quan hệ để xem bản thảo chưa đăng của xã báo. Xem bản thảo trực tiếp luôn tốt hơn so với tôi nói miệng, đúng không?”
Khúc Tiểu Tây vừa nói như vậy đã gợi ý cho Vu Mãnh một ý tưởng mới, hắn vội vàng gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, rất có lý.”
Khúc Tiểu Tây thấy hắn nghe lọt tai, nghĩ đến bản thân cuối cùng cũng giải quyết xong con hàng này mừng rỡ hẳn lên.
Về sau người này không dây dưa với mình, không phải càng tốt sao.
Khúc Tiểu Tây: “Hì hì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận