Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 300. Không khó

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây: “Mọi người thích uống trà gì?”
Đỗ Bách Tề: “Đều được cả, yêu cầu quá nhiều, chỉ sợ lần sau không dễ đến cửa.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu, nghiêm trang: “Như thế không sai. Nếu mọi người yêu cầu quá nhiều, thật sự có khả năng gặp phải tình huống như vậy đấy.”
Mọi người đều nở nụ cười.
Vóc dáng Khúc Tiểu Tây cao gầy, dung nhan xinh đẹp tinh xảo, hai năm trước còn có người coi cô như một bé gái còn nhỏ tuổi. Giờ lại cảm thấy đây là thiếu nữ đậu khấu niên hoa. Kỳ quái nhất là rất nhiều người ở chung với cô mà không ai coi cô như một thiếu nữ mỏng manh yếu đuối cần được bảo vệ. Ngược lại họ còn coi cô như chủ nhà có thể nâng đỡ cả một gia đình.
(*) Đậu khấu niên hoa: chỉ thiếu nữ tuổi 15-16, đậu khấu là câu thực vật thân thảo được so sánh như xử nữ, câu này ý chỉ thiếu nữ đương tuổi trổ mã xinh đẹp.
“Nơi này của nhóc thực trống trải!” Đỗ Bách Tề khắp nơi nhìn nhìn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đỗ Tiểu Ngũ một cái.
Đỗ Tiểu Ngũ lập tức hiểu rõ, nói: “Tôi quen với một cửa hàng chuyên gia cụ, nếu cô muốn mua thì tôi có thể nói giúp, giá sẽ rẻ hơn một chút. Cô thấy hứng thú không, hay khi nào tôi mang mọi người qua đó? Cửa hàng kia có rất nhiều phong cách khác nhau, dễ để chọn kiểu dáng thích hợp với căn nhà.”
Căn phòng khá lớn, dù đã định bày bàn trà và ghế sofa nhưng những chỗ trống trải vẫn khá nhiều. Toàn bộ phòng khách chỉ có một ngăn tủ kèm theo một bàn ăn. Cách bài trí như vậy gần như bằng không.
Mấy người ở đây đều đã quen cách bài trí trong phòng đầy đủ một chút, kiểu cao thấp đan xen, việc bày mỗi một ngăn tủ như cô thật ít đến đáng thương.
Vì vậy họ đều thấy nơi này của Khúc Tiểu Tây chưa được bài trí gì.
Khúc Tiểu Tây nghe xong quyết đoán lắc đầu, kiên định mà từ chối.
Khúc Tiểu Tây: “Mấy chỗ đó là do tôi cố tình để lại. Tôi chưa có ý định bày ngăn tủ gì mà tính để Tiểu Đông vẽ.”
Tiểu Đông ở một bên cười tủm tỉm, nói: “Chỗ này em gái vì tôi đặc biệt để lại, tôi sẽ học vẽ thật tốt rồi lấp đầy khoảng trống.”
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra.
Dù không cùng nhà bọn cô tiếp xúc nhiều lắm nhưng ở đây ai cũng biết Tiểu Đông đã đi học vẽ.
Đỗ Bách Tề: “Kỳ thật, thứ tôi nói thẳng, tôi vẫn luôn rất tò mò. Anh trai cô tên Tiểu Đông, em trai gọi là Tiểu Bắc. Tên của cô……” Hắn lại bổ sung: “Nếu không tiện, cô có thể không nói.”
Khúc Tiểu Tây cười nhạt: “Không có gì không tiện cả. Tôi tên Tiểu Tây.”
Đỗ Bách Tề ý vị sâu xa: “Tiểu Đông - Tiểu Tây - Tiểu Bắc, chỉ thiếu nam?”
Khúc Tiểu Tây cười, nói: “Cho nên, bọn tôi không khó đấy!”
(*) Đông – Tây – Nam – Bắc (北- 东- 南 - 西): chữ Nam mà chú Đỗ nói ở đây là phương Nam - 南方 (nán). Bạn Tây lại nói đến từ “khó” – đồng âm (hài âm) với Nam trong phương Nam - 难 (nán), chỉ không có nam (không khó khăn).
Cách nói hài âm như vậy đã ai được nghe qua bao giờ?
Quả nhiên sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, câu nói của cô đã đưa đến một tràng cười. Ngay cả Túc Bạch luôn đi theo phong cách bình tĩnh cũng mang ý cười nhè nhẹ.
Anh nói: “Nhà mấy đứa thật biết đặt tên.”
Khúc Tiểu Tây: “Đó là đương nhiên.”
Tiểu Đông đắc ý, cậu nói: “Do chính bọn em đặt đó, chính mình tự đặt tên tự luôn.”
Đừng nói chứ, từ khi bắt đầu học chữ, học viết, Tiểu Đông đã hơn một lần thấy quyết định đặt tên này của bọn cậu đúng đắn như thế nào. Hai chữ Tiểu Đông viết lên đơn giản biết bao nhiêu. Ngược lại nếu viết tên thật Tri Thư mà xem, tổng cộng có bao nhiêu nét, phức tạp không chỉ một chút đâu.
Như tên của em trai lại càng rõ hơn. Hai chữ Tri Kỳ siêu khó viết.
Trong lòng Tiểu Đông âm thầm bật ngón tay cái, quyết định của Tiểu Tây lúc trước thật không sai.
“Ớ? Mấy đứa tự mình đặt?” Điểm này, Túc Bạch cũng có chút kinh ngạc.
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng đó, cha mẹ em mất sớm nên còn chưa kịp đặt tên tự cho bọn em đâu. Thực ra như vậy cũng tốt, bọn em thích đặt là gì thì cứ gọi như vậy.”
Mọi người ở hiện trường: “……”
Nghe mấy đứa nói thật tùy ý.
Cũng may tên gọi vốn dĩ cũng chỉ là cách xưng hô.
Túc Bạch gật đầu: “Quả thực có lý, tên của anh cũng tự đặt.”
Khúc Tiểu Tây: “Ý? Vậy thật trùng hợp.” Nàng tò mò hỏi: “Sao anh lại muốn đặt là Túc Bạch thế?”
Tiểu Đông giơ tay muốn trả lời: “Anh biết!” Cậu mang theo cười: “Khẳng định là do chữ Bạch dễ viết.”
(*) chữ Bạch trong tên anh Túc rất dễ viết nha - 白 – trắng trong màu trắng.
Khúc Tiểu Tây: “……”
Túc Bạch: “……” Túc Bạch ngắn ngủi đơ ra vài giây mới mỉm cười nói: “Cũng đúng.”
Tiểu Đông: “Mọi người xem, tui đoán đúng rồi.”
Khúc Tiểu Tây: “Ha hả.”
Vì trong nhà có khách, hơn nữa, mấy người này hình như không có ý định rời đi mà muốn ở lại ăn bữa tối nên Khúc Tiểu Tây chỉ có thể bất đắc dĩ chỉ huy Tiểu Đông và Tiểu Bắc ra ngoài mua thức ăn. Đỗ Bách Tề nhìn, lắc đầu nói: “Cô Cao, cái này không cần đâu, bọn tôi chỉ qua đây ngồi một lúc, không tính ở lại.”
Editor: Tung bông mừng hoàn c300~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận