Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 95. Người muốn thành công đều phải chịu khổ được

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Nói thật trước khi xuyên qua, năm đó Khúc Tiểu Tây cũng coi như có kiến thức rộng rãi, dù sao cô cũng là người hiện đại, lại theo nghiệp phóng viên, cũng biết vài người kỹ thuật diễn kém.
Chỉ là trăm triệu không thể tưởng được, đời không có kém nhất, chỉ có càng kém hơn.
Đào tiểu thư này đã giúp Khúc Tiểu Tây mở rộng vốn kiến thức hữu hạn của mình rồi!
Nếu một hai phải moi ra chút điểm tốt thì chắc chỉ có duy nhất 1 điểm: cô ta đẹp, vậy thôi!
Đào tiểu thư thuộc về loại mỹ nữ có thể gây ấn tượng ngay từ ánh mắt đầu tiên, hơn nữa còn là nữ thần cao lãnh. Tuy cô ta cười xán lạn với Đỗ tiên sinh nhưng dù trên phim hay ngoài đời vẫn tạo cho người ta cảm giác không phải người hay cười.
Sự tương phản khiến cô rất khó định hình tính cách cô ta.
Có đôi khi, mỹ nhân cao lãnh còn có vài phần độc đáo hơn mỹ nữ nhiệt tình như lửa.
Phim lúc này cũng tới hồi kết, phụ đề cuối đã sáng lên.
Kết cục phim hết sức bi thương. Thế nhưng cảm xúc mọi người dường như chẳng thay đổi, hiển nhiên do tác động từ kỹ thuật diễn của Đào tiểu thư khiến họ không đồng cảm với nội dung phim được.
So với Khúc Tiểu Tây vừa nhìn vừa phân tích, có một số người sau khi xem phim buồn đến rơi nước mắt.
Hôm nay ngoài Khúc Tiểu Tây còn có nhiều người cũng được mời tới xem phim viết bình luận, cũng có không ít phóng viên hiện trường. Bọn họ tới nơi này tìm kiếm tin tức, kể cả không thích phim thì cũng muốn khen một hai.
Đặc biệt là khen hồng nhan tri kỷ của Đỗ tiên sinh.
Nhưng trong lúc nhất thời không biết nên khen như thế nào nữa.
Đêm nay bởi vậy sinh ra không ít mây mù. Chẳng qua Khúc Tiểu Tây chẳng có ý muốn gia nhập.
*Mây mù: ý chỉ sự hỗn loạn
Bọn cô theo dòng ngừa ra cửa, Lê quản lý lúc này lại chạy tới, đêm nay gã thật “tới vô ảnh đi vô tung”.
*Tới vô ảnh đi vô tung: đến đi nhanh như chớp
“Vài vị, mời đi bên này, đêm nay ở đây đông người, tôi đã gọi cho mọi người mấy cái xe kéo, đã chờ sẵn rồi.”
Bên ngoài có nhiều ô tô con nhưng số người được ngồi khá ít. Đại bộ phận người ở đây vẫn phải ngồi xe kéo nên bên này có rất nhiều phu xe chờ khách. Cực kỳ náo nhiệt, náo nhiệt đến mức hơi loạn.
Lê quản lý trước tiên trầm trồ khen ngợi bản thân gọi xe kéo chờ ở cửa hông như thế nào rồi mới tiễn mọi người lên xe trở về.
Dọc theo đường đi, Tiểu Đông cùng Khúc Tiểu Tây ngồi chung xe với nhau, cậu hà hơi, kéo khăn quàng cổ kín hơn.
Ngày thường, giờ này bọn cô đều đã đi ngủ, hiện tại mới trên đường về nhà.
Khúc Tiểu Tây: “Nếu anh mệt thì có thể dựa vào người em.”
Tiểu Đông lập tức bật cười, nghe lời nói: “Được.”
Buổi tối ở Bến Thượng Hải yên tĩnh hơn so với ban ngày. Đường phố rộng rãi im ắng đến lạ.
Bốn chiếc xe kéo xuyên qua đường phố yên tĩnh, chạy theo phương hướng bên ngoài Tô Giới mà đi. Buổi tối ít người, xa phu chạy cũng nhanh hơn không ít. Thành ra thời gian về so với lúc đi nhanh hơn hẳn. Đoàn người xuống xe, Lê quản lý lập tức ngăn hành động trả tiền của Khúc Tiểu Tây cùng lam tiểu thư lại.
Gã rất kiên trì: “Nên để tôi trả, có tôi ở đây, sao lại dám để cô Cao và Chị Lam tiêu tiền chứ? Đây không phải đánh vào mặt tôi sao?”
Khúc Tiểu Tây cũng sốt ruột giao bản thảo nên không dây dưa nhiều, chỉ nói: “Vậy được, bản thảo……”
Giờ trời đã tối quá rồi, nếu Lê quản lý đến khu nhà ở sẽ ảnh hưởng thanh danh của Khúc Tiểu Tây. Tuy mọi người trong khu nhà đều biết Lê quản lý là tên vua nịnh nọt nhưng biết thì biết vậy thôi. Ban ngày cùng buổi tối chung quy không giống nhau.
Lê quản lý: “Chú đây sẽ ở dưới lầu chờ cháu, cháu viết xong trực tiếp giao cho chú là được.”
Khúc Tiểu Tây: “Được.” Cô cũng không cảm thấy Lê quản lý chờ bên ngoài có gì không tốt, thẳng tiến lên lầu.
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc sau khi vào nhà vội đi rửa mặt ngủ. Lúc này đã sắp 11 giờ, quá muộn rồi, đã qua thời gian ngủ bình thường của hai người. Mi trên mi dưới hai người đánh nhau loạn xạ từ lâu.
Khúc Tiểu Tây: “Hai người đều đi ngủ đi.”
Cô ngồi ở án thư, cúi đầu bắt đầu đặt bút viết.
Khúc Tiểu Tây đã sớm nghĩ xong nên viết như thế nào nên chỉ mất khoảng hơn nửa giờ đã xong bản thảo. Lúc này đã sắp rạng sáng, Khúc Tiểu Tây khoác áo khoác xuống lầu.
Lê quản lý đang ở dưới lầu đi bộ.
Khúc Tiểu Tây: “Chú Lê.”
Lê quản lý lập tức mang cười, chạy chậm đến chỗ Khúc Tiểu Tây: “Cô Cao, Xong rồi ư?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng vậy, chú xem một chút xem có chỗ nào cần sửa chữa không?”
Lê quản lý lắc đầu: “Sửa cái gì mà sửa, trình độ của chú nào dám sửa văn của cháu. Sợ chú sửa xong thì tất cả tinh túy bên trong bay hết mất!” Gã giơ tay nhìn thời gian một chút, nói: “Sắp 12 giờ, cháu trở về nhanh lên, đi ngủ sớm một chút! Chú đi trước nhé.”
Khúc Tiểu Tây: “Đi đường cẩn thận.”
Cô xua xua tay, mắt thấy Lê quản lý lên xe kéo, vèo vèo rời đi. Khúc Tiểu Tây một lần nữa lên lầu, đánh một cái hà hơi.
Nói thế nào nhỉ? Quả nhiên người muốn thành công đều phải chịu khổ được.
Khúc Tiểu Tây có thể lên lầu nghỉ ngơi còn Lê quản lý lại phải nháo nhào chạy vội đến chỗ Báo điện ảnh nhân dân. Tối nay, bên này đèn đuốc sáng trưng, họ còn phải ở lại tăng ca. Họ duyệt, in bản thảo hôm nay so với ngày thường muộn hơn nhiều. Đây là do không có cách nào khác, ai sau lưng người ta có kẻ chống lưng chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận