Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 485. Chúng ta kết hôn đi!

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây lui lại phía sau một chút, gót chân nhỏ đá nhẹ lên anh, nói: “Anh thực phiền.”
Tuy rằng nói thế nhưng ánh mắt cũng không phải như vậy. Nếu bảo cô nói thật, Túc Bạch mới không tin đâu. Anh bắt lấy chân cô, hỏi: “Anh phiền ai? Em nếu không nói rõ, anh sẽ không khách khí đâu nha.”
Túc Bạch làm ra bộ dáng người xấu, chẳng qua Khúc Tiểu Tây nhìn anh như vậy lại không nhịn được bật cười.
Cô nói: “Anh, người xấu!” Cô kiên định lập trường, giọng nói vang dội: “Anh là đồ trứng thối!”
Đương nhiên nếu cô có thể ngăn được tươi cười trên mặt thì lời này chắc sẽ có tính thuyết phục hơn một chút.
Túc Bạch rõ ràng bị cô khiển trách nhưng nụ cười lại vô cùng xán lạn. Anh nhìn cô chằm chằm, một phân một hào cũng không nỡ rời mắt. có đôi khi thích một người thì dù nhìn cô ấy thế nào cũng không thấy đủ. Hận không thể mỗi ngày, tháng tháng năm năm đều được ở bên cạnh cô ấy.
Túc Bạch đột nhiên nói: “Tiểu Tây, chúng ta kết hôn đi.”
Khúc Tiểu Tây: “A?”
Túc Bạch nghiêm túc hẳn: “Chúng ta kết hôn đi.”
Khúc Tiểu Tây lập tức nhảy khỏi chỗ giống như một con thỏ bị chấn kinh.
Cô kêu: “Anh nói cái gì cơ?”
Túc Bạch: “Chúng ta quen nhau sắp bốn năm, lại kết giao cũng hơn nửa năm. Anh tin chúng ta đều đã hiểu biết lẫn nhau, cũng thích nhau. Đúng không?”
Anh nghiêm túc nhìn Khúc Tiểu Tây không dời mắt.
Khúc Tiểu Tây nói lắp: “Chính là… chính là em còn nhỏ mà!”
Túc Bạch: “Hôm nay là Nguyên Đán, tính theo tuổi mụ em đã mười chín.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy em cũng còn nhỏ.”
Túc Bạch nhìn cả người cô đều như muốn nhảy dựng lên, còn giương nanh múa vuốt chỉ có thể nhẹ nhàng cười: “Ừ, em còn nhỏ, anh sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho em. Mà kể cả em nhỏ, em cũng có thể gả chồng được rồi.”
Tuổi này của cô mà lấy chồng thật ra ở thời đại này cũng bình thường.
Rất nhiều thiếu nữ nhỏ tuổi hơn một chút đã lấy chồng, 16-17 tuổi cũng có thể trở thành vợ người ta rồi. Giống như Khúc Tiểu Tây đã 19 tuổi mà còn nói mình nhỏ vậy gần như rất ít. Kể cả một vài học sinh nữ chưa kết hôn thì phần lớn cũng đã đính hôn. Hơn 20 tuổi mà còn chưa kết hôn thì đã ít lại càng ít.
Chẳng qua, Túc Bạch sẽ không dùng 'người khác' tới lý luận để thuyết phục Khúc Tiểu Tây. Anh hy vọng Khúc Tiểu Tây cùng anh kết hôn không phải do cô đến tuổi mà bởi hai bên thích nhau. Chỉ có như vậy mới có thể kết hôn.
Túc Bạch nghiêm túc: “Anh thật sự vô cùng thích em!”
Khúc Tiểu Tây có chút hốt hoảng, có điều cũng không phải không thoải mái, ngược lại trong lòng vui sướng bay bay, nhưng kể cả như vậy, cô cũng nên rụt rè: “Vậy em cũng phải xem đã. Làm gì có chuyện cầu hôn mơ hồ như vậy? Hơn nữa, có cần đính hôn trước không?”
Lúc Khúc Tiểu Tây nói lời này Thật ra cũng coi như cam chịu đồng ý. Túc Bạch không phải đồ ngốc dĩ nhiên nghe cô hỏi như vậy, làm sao anh lại không hiểu?
Anh cười trầm thấp, đều thấy ấm áp hơn hẳn.
Anh nói: “Thật ra anh cũng không biết, nhà bình thường hẳn sẽ đính hôn trước? Nhưng chúng ta không phải nhà bình thường.” Anh không phải coi khinh Khúc Tiểu Tây mà bởi càng muốn sớm đem cô cưới về nhà, anh nói: “Chúng ta đều tự mình làm chủ.”
Khúc Tiểu Tây lúc này cũng phản ứng lại, cô xoắn xoắn tay, nói: “Đi đi đi, em còn muốn suy xét thêm nữa.”
Túc Bạch nhìn cô thật sâu, chậm rãi nói một tiếng được.
Khúc Tiểu Tây bởi vì chuyện cầu hôn này mà cả người đều mang theo chút vui sướng nhảy nhót, cô đứng dậy nói: “Em phải làm chút trà sữa uống, anh muốn không?”
Túc Bạch lập tức: “Muốn, anh với em cùng làm.”
Khúc Tiểu Tây: “Được thôi.”
Hai người cùng vào phòng bếp. Thật ra Túc Bạch sẽ không làm, anh chỉ nhìn vào động tác của Khúc Tiểu Tây, anh nhìn chăm chú còn trong lòng lại nghĩ, chắc chắn không thể cầu hôn một cách đơn thuần được.
Nên chuẩn bị cái gì nhỉ?
Đêm hôm khuya khoắt, xe Thẩm Hoài tiến vào sân viện, hắn xuống xe, mới vừa vào cửa đã thấy Túc Bạch ngồi trên sô pha, hắn nhướng mày nói: “Cậu tìm anh có việc?”
Túc Bạch: “Nếu không có việc, tôi sao có thể ở chỗ này chờ anh?”
Thẩm Hoài: “……”
Này thật đúng là lãnh khốc vô tình.
Hắn nói: “Cậu có chuyện gì? Tối đen rồi, không thể chờ tới hôm sau sao?”
Túc Bạch thật đúng là không khách khí: “Dù sao anh là con cú đêm, đi, chúng ta tới thư phòng nói chuyện.”
Thẩm Hoài trong lòng có chút nghi ngờ nhưng vẫn đi theo Túc Bạch cùng vào thư phòng. Vừa vào cửa, Thẩm Hoài đứng đắn hẳn: “Có chuyện gì?”
Túc Bạch: “Kỳ thật……” Lúc này anh lại bắt đầu khẩn trương. Nhưng mặc kệ khẩn trương như thế nào, anh vẫn ho khan một tiếng: “Tôi ……”
Túc Bạch ấp a ấp úng như vậy một chút cũng không giống ngày thường, làm Thẩm Hoài kinh ngạc nhìn tên nhãi này: “Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Có việc nói thẳng là được. Ngượng ngùng xoắn xít như này còn không phóng khoáng bằng mấy cô gái trẻ.”
Túc Bạch hơi trầm mặc, trợn mắt. Mãi sau anh mới nói ra miệng: “Tôi định cầu hôn Tiểu Tây, anh giúp tôi xem một chút nên làm thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận