Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 74. Xem trộm

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Lúc này cậu ấm rốt cuộc cũng xem xong. Hắn nhìn tờ báo đã có chút ướt, nhắc lão Lý: “Ông hôm nay lại đi mua thêm một tờ nữa đi.”
Báo bị phun ướt ướt bẩn bẩn không cất giữ được nữa.
Mọi người thật ra đều quen rồi, ai bảo chuyện như vậy thường xuyên xảy ra chứ? Ba ngày trước, lại ba ngày trước nữa, đều thế cả.
Thiếu niên nhận báo lập tức nghiêm túc xem, không lâu sau cũng đột ngột mở to hai mắt, không thể tin nhìn chằm chằm nội dung. Ngay sau đó cười ầm lên thành tiếng, còn liên tục đập đập mặt bàn!
“Ôi mẹ tôi ơi, Giang Vũ Ninh này nói cái gì zậy trời? Ha ha ha ha ha. Y thế mà nói với Bạch Hồng Hoa rằng ‘tôi biết cô thèm thân đồng tử của tôi, nhưng cô mơ đi’, ôi má ơi, ha ha ha ha ha ha ha!”
Sợ nhất, không khí đột nhiên yên lặng, người làm đều im như gà.
Tuy họ không đọc sách đọc báo nhưng mỗi ngày nghe hai vị thiếu gia đối thoại cũng có thể hóng chút nội dung. Quả nhiên trước sau như một không thể tưởng tượng kèm kinh ngạc.
Khó lường, quả thực khó lường!
Thiếu niên tiếp tục đập bàn: “Cái cô Bạch Hồng Hoa này cũng ngộ ghê ha, ha ha ha ha ha.”
Hắn vẫn luôn không thích Bạch Hồng Hoa nhưng lúc này cũng không thể không thừa nhận Bạch Hồng Hoa cũng có chút đáng yêu đấy chứ.
Bạch Hồng Hoa tương tự cũng bị trấn trụ, không nhịn được trực tiếp phát hỏa kêu: Bà đây thèm tiền của mi cơ mà!
Chuyện xưa lại lại dừng ở ngay khúc này.
“Tuyệt, Thường Hoan Hỉ sao có thể viết hay thế? Dưới ngòi bút hắn* nhân vật trở nên vô cùng ấn tượng!”
*chỗ này người khác không biết giới tính, thân phận thật của nữ chính nên Xing để xưng hô như vậy nhá.
“Không được, mình phải biết tình tiết kế tiếp thế nào. Đúng, mình phải xem tiếp!”
Nhà này, là như thế đấy.
Mà người nhà khác thì sao? Một ông cụ nghiêm túc lấy được Báo Nhân dân thì bày ra dáng vẻ người đọc sách chậm rãi về thư phòng, đóng cửa lại.
Khi không có người làm nữa, ông cụ lập tức gấp không chờ nổi mở báo ra. Mỗi một lần xem, ông đều thất thố lại muốn giữ hình tượng nghiêm túc nên toàn phải …… xem trộm!
Rất nhanh ông đã phốc phốc phốc bật cười thành tiếng, râu nhếch lên thật cao, cười ra nước mắt.
Trừ họ, còn có rất nhiều người, đọc được câu chuyện này, mặc kệ người nghiêm túc cỡ nào cũng đều nhịn không được phải bật cười.
Câu chuyện này… quả thực có sức hút đặc biệt làm người ta cười không ngừng được.
Chuyện xưa giống như tên tác giả, Thường Hoan Hỉ, luôn là có thể làm người khác vui mừng.
Không thể không nói bút danh này đặt ra thực chuẩn xác, người này cũng có thể làm được thành tích như tên.
Hơn nữa, người này cũng coi như người mới nổi bật nhất hiện giờ. Dù vẫn có vài người nói bộ tiểu thuyết không có nội hàm, khó đăng nơi thanh nhã. Thế nhưng doanh số dĩ nhiên không thể làm giả. Từ một vạn tờ thịch thịch thịch tuần tự tăng dần tới năm vạn tờ mà vẫn cứ cung không đủ cầu. Có thể thấy được mọi người căn bản không phải khinh thường giống như ngoài miệng nói.
Hơn nữa nếu mi ngươi không đọc thì mi sao biết được truyện này nói về cái gì? Nếu muốn tìm cái xấu để công kích thì phải đọc ít nhất một lần mới được.
Đại bộ phận độc giả đọc truyện cười này đơn giản vì thấy cuộc sống nhân sinh không dễ dàng như vậy nên xem bạch thoại văn tiêu khiển một chút, tìm lạc thú cũng chưa chắc không phải một loại thả lỏng tâm tình. Đương nhiên, họ nói cái gì cơ?
Bọn tui ngoài miệng đều nói không xem!
Không có nội hàm, không xem, quyết không xem!
Trên thực tế, bọn tui trộm trong thư phòng xem trộm, ai biết nha?
Thật thích!
Khúc Tiểu Tây biết gần đây Báo Nhân dân bán rất tốt. Ban đầu cô đều nhờ cậu nhóc lầu trên lấy báo về hộ, hai lần gần đây thậm chí hết báo, không có để mang về.
Cho nên hai kỳ mới nhất Khúc Tiểu Tây đều xuống lầu trực tiếp mua.
Nhiều người nghĩ buổi chiều người khác mua hết rồi sẽ dễ mua hơn, ấy vậy mà đều khó mua chẳng kém gì buổi sáng.
Cho nên sáng sớm, Khúc Tiểu Tây đã cầm túi xách xuống lầu. Tuy nhiên cô không phải ra cửa chỉ vì mua báo mà còn cho nguyên bộ trang sức trân châu vào túi. Bình thường cô ít ra cửa, nếu có đi cũng cố gắng đi xa chút, mang theo chút đồ trang sức để đổi.
Tính tính, giờ cô đã tích được 5 thỏi vàng rồi.
Trong thâm tâm cô cho rằng đồ của Bạch gia lão phu nhân đều đen đủi nên không có ý định giữ lại. Đồ mẹ cô để lại thì khác, cô giữ còn tưởng nhớ. Đồ của Bạch gia lão phu nhân kể cả tốt vẫn không phải thực sự của mình. Khúc Tiểu Tây thừa dịp hiện tại thái bình an ổn vội vàng “tiêu hủy” luôn.
Nếu thế đạo không an ổn có thể còn bị ép giá hơn nữa.
Đương nhiên cũng không phải trang sức châu báu nào cũng có thể bán ở cửa hàng vàng bạc. Cửa hàng trang sức đều thích thu đồ từ vàng bạc. Những cái đó không cần hiểu biết nhiều vẫn đảm bảo giá tương đối đồng đều. Vì vậy Khúc Tiểu Tây tính toán dành những món đó đến cuối cùng mới bán. Đứng mũi chịu sào, cô tương đối có khuynh hướng bán những món kia trước. Đồ bằng trân châu, phỉ thúy, bích ngọc, đá quý này nọ các cửa hàng không quá thích thu mua. Dù sao những món này đòi hỏi phải có hiểu biết mới đánh giá được thật giả. Hơn nữa đồ như vậy không phải ai cũng có. Nếu muốn bán chúng Khúc Tiểu Tây vẫn đi hiệu cầm đồ tốt hơn.
Hiển nhiên giá ở hiệu cầm đồ xa xa không bằng cửa hàng trang sức. Người ta muốn kiếm tiền; cô muốn tráo đồ. Chỉ không có biện pháp nào mới phải làm.
Khúc Tiểu Tây mang theo trọn bộ trang sức trân châu gồm vòng cổ, lắc tay, khuyên tai, lắc chân. Trong đó lắc tay và lắc chân đều là thiết kế vòng đôi..
Cứ như vậy cầm chết mới được đến 800 đồng tiền.
Vàng, người ta không trả bằng cách này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận