Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 480. Mật thất

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Túc Bạch nhẹ nhàng vỗ bả vai Khúc Tiểu Tây, yên lặng trấn an cô. Bây giờ dù nói gì cũng đều không ổn. Hơn nữa, anh có thể nhìn ra Khúc Tiểu Tây không phải thật sự muốn được người khác an ủi mà chỉ mong có người nói chuyện một chút.
Có lẽ cô chỉ muốn phát tiết cảm xúc mà thôi.
Quả nhiên Khúc Tiểu Tây không phải người dễ đắm chìm trong cảm giác khó chịu. Những cảm xúc không tốt đó nhanh chóng bị đẩy lui.
Cô nhìn quanh một lượt, nói: “Nơi này đủ kín không anh?”
Túc Bạch thành thật: “Nơi này chỉ có thể xem như một trạm trung chuyển. Nếu nói hoàn toàn đáng tin thì anh thấy không phải. Em muốn để những thứ này ở nơi an toàn hơn, anh nghĩ nên đổi chỗ.”
Khúc Tiểu Tây: “Có chỗ nào tương đối thích hợp hơn không?”
Túc Bạch: “Sân nhà chúng ta.”
Khúc Tiểu Tây: “???”
Cô nói: “Sân nào nhà chúng ta?”
Túc Bạch: “Phòng anh lúc xây đã cải tạo lại, có mật thất.”
Khúc Tiểu Tây bừng tỉnh, bảo sao Túc Bạch ở tầng một. Cô gật gật đầu, nói: “Hóa ra như thế. Vậy mật thất của anh lớn không?”
Túc Bạch: “Không thành vấn đề.”
Khúc Tiểu Tây tính toán thời gian, bây giờ là năm 1936, dựa theo mốc sự kiện thời gian thì sang năm sẽ có chuyện không tốt xảy ra. Khúc Tiểu Tây nhíu mày lại, tiếp tục trầm mặc.
Túc Bạch yên lặng nhìn Khúc Tiểu Tây. Anh vẫn luôn cảm thấy Khúc Tiểu Tây không giống với người bình thường, thế nhưng chỗ nào không giống thì anh lại không thể nói rõ. Lại cảm giác không giống này khiến cho Túc Bạch mỗi lần nhìn cô tự hỏi đều nhịn không rời mắt được.
Mãi sau Khúc Tiểu Tây rốt cuộc ngẩng đầu: “Anh nhìn cái gì?”
Túc Bạch: “Nhìn em đó.” Anh duỗi tay kéo tay Khúc Tiểu Tây lại: “Em lo lắng gì?”
Khúc Tiểu Tây rút tay ra, gãi gãi đầu, nói: “Em cũng không nói rõ được mình lo lắng cái gì, em chỉ đang cân nhắc một chút, Túc Bạch, em muốn để những đồ này ở đây vài ngày, anh thấy để ở đây trong thời gian ngắn có ổn không?”
Túc Bạch gật đầu: “Thời gian ngắn còn được nhưng để lâu thì không.”
Khúc Tiểu Tây: “Vâng, em tạm thời trước cân nhắc một chút.”
Hai người kiểm tra lại hết đồ đạc rồi không ở đây lâu, ngược lại lái xe đến vùng đê ngoại ô. Hai người tản bộ với nhau một lúc lâu. Khúc Tiểu Tây cuối cùng cũng có thể buông lỏng tâm tình, Thật ra có một số chuyện tự cô loáng thoáng có suy nghĩ như vậy rồi lại mông lung không nói rõ thành lời.
Hai người cứ vậy tản bộ với nhau, không biết giờ phong cảnh quá đẹp hay tâm trạng bình tĩnh dần mà Khúc Tiểu Tây thấy đầu óc thanh tỉnh hơn không ít.
Cô nói: “Em muốn đem vàng đổi thành dược phẩm.”
Túc Bạch lập tức nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, mắt sáng như đuốc.
“Rương đồ cổ kia em chắc chắn sẽ không đổi. Đó là đồ mà cha em để lại. Còn lại vàng thì em muốn nhanh chóng chuyển hết thành dược phẩm.” Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Túc Bạch, xem qua tình huống ở Phụng Thiên, trong thâm tâm anh không tính toán chút nào sao?”
Túc Bạch có chỗ nào không rõ? Chính bởi vì so với Khúc Tiểu Tây hiểu rõ hơn mà anh càng khẳng định cô làm như vậy có ý nghĩa thế nào.
Anh nói: “Em xác định muốn làm như vậy sao?”
Khúc Tiểu Tây: “Xác định, chính chúng ta không thiếu ăn uống, em muốn có thể vì những người khác làm chút chuyện.”
Túc Bạch nhìn Khúc Tiểu Tây thật sâu, đột nhiên cả người hướng về phía trước ôm lấy cô. Đầu anh chôn vào cổ cô, nghiêm túc nói: “Em thật rất tốt, rất rất tốt.”
Anh đã hiểu ý của Khúc Tiểu Tây nên càng rõ cô tốt thế nào.
Khúc Tiểu Tây cười dịu dàng nói: “Em chỉ hy vọng làm một ít chuyện trong khả năng cho phép.”
Túc Bạch: “Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc……”
Khúc Tiểu Tây: “Em sẽ nói với họ.”
Túc Bạch: “Nếu em đã quyết định, anh sẽ không ngăn cản em!” Anh càng thêm kiên định nói: “Thật ra anh rất vui vì em làm như vậy.”
Khúc Tiểu Tây dẫm cho anh một phát, nói: “Giúp em xem chuyện dược phẩm một chút, thứ này em thấy không dễ mua.”
Túc Bạch ý sâu xa: “Có người.”
Khúc Tiểu Tây: “???”
Cô tò mò mở to hai mắt: “Anh nói ai?”
Túc Bạch: “Vu gia, Vu gia có một xưởng dược.”
Khúc Tiểu Tây: “Nhà Vu Mãnh bọn họ á?”
Túc Bạch gật đầu: “Đúng vậy.”
Thật ra anh mơ hồ biết được chỗ dược phẩm ở cha anh bên kia đều đến từ nhà họ Vu, thế nhưng những lời này anh không cần phải nói.
Không phải anh không tin Khúc Tiểu Tây mà chuyện này không cần nhiều lời.
Biết ít một chút mới càng có lợi với Tiểu Tây.
“Em cùng Vu lão gia tử có chút quen biết, để em liên hệ với ông ấy.” Khúc Tiểu Tây mở miệng.
Thế nhưng Túc Bạch lại lắc đầu nói: “Không, để anh.”
Khúc Tiểu Tây: “Ý?”
Túc Bạch: “Anh làm.”
Anh muốn bảo đảm Tiểu Tây được an toàn.
Khúc Tiểu Tây nhìn ánh mắt kiên định của anh chậm rãi hiểu rõ, cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: “Vâng.” Dừng một chút, cô dùng sức ôm anh: “Cảm ơn anh.”
Túc Bạch vỗ vỗ lưng cô: “Em mà nói cảm ơn, anh sẽ thấy bản thân thật vô dụng!”
Khúc Tiểu Tây hờn dỗi: “Anh mới không phải người vô dụng đâu, anh cực kỳ giỏi.”
Túc Bạch mỉm cười hỏi: “Anh giỏi thế nào?”
Khúc Tiểu Tây: “Siêu giỏi, siêu siêu giỏi.”
Hai người nhìn nhau cười.
Hai người đạt được nhận thức chung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận