Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 91. Mời xem phim

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô nhìn ra được Lam tiểu thư và Lê quản lý đều có chút không tin. Dù sao nhìn cô chẳng có vẻ gì như người biết làm nông. Bản thân chỉ có Khúc Tiểu Tây mới biết mình nhất định sẽ làm được. Lúc còn ở cô nhi viện cô đã từng trồng giá, cũng chẳng khó gì.
Tuy rằng đời này cô chưa từng làm nhưng có thể thành công hay không không liên quan đến việc làm hay chưa.
Cô đương nhiên cũng chẳng thiếu chút tiền mua rau mùa đông, giá rau có đắt đi chăng nữa thì cô cũng kiếm được không ít tiền. Cô chẳng qua không muốn cho mọi người cảm thấy cuộc sống của mình quá mức phú quý. Hơn nữa phòng ở có phần đơn điệu, trồng thêm chút rau sẽ tạo cảm giác sức sống tràn đầy.
Ngoài những nguyên nhân này còn cho Khúc Tiểu Tây cẩn thận.
Cô ở đây khó tránh khỏi có người ghen tị. Nhìn vào có vẻ như cô chẳng nhiều tiền lắm, nơi ở cũng là khu dành cho người nghèo. Thế nhưng là con người thì luôn có lòng ghen tị. Nhà Khúc Tiểu Tây neo người nên chẳng dám đánh cược 1 kèo.
Thế đạo hiện giờ chưa loạn quá mức nên mọi người vẫn còn tốt.
Vậy sau này thì sao?
Vì thế Khúc Tiểu Tây mới có ý định ra tay sớm để che giấu.
Ví dụ như trồng đậu giá này chẳng hạn. Vào mùa đông rau dưa mới mẻ chắc chắn sẽ bán được với giá tốt. Kể cả không bán được thì nhà mình ăn cũng chả lỗ lã gì. Khúc Tiểu Tây tính dạy cách làm cho hàng xóm. Mọi người đều học được, người thông minh đem đi kinh doanh, còn không thì giống như nhà mình giữ lại để ăn cũng được. Dù nhiều hay ít họ cũng sẽ nợ cô một ân tình.
Kể cả bạch nhãn lang*, cô cũng chẳng sợ.
*Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Lang - sói trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có 'điếu bạch nhãn' thường hung tợn hơn cả. Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, cũng như không có con mắt, không thấy tính người. Nếu nói Trung sơn lang là lấy oán trả ơn, thì Bạch nhãn lang còn tệ hơn, có đối xử với nó thế nào, nó cũng sẽ hại người, chính là không chút cảm động.
Đại số phận hàng xóm nhận tình cảm của cô đã là rất tốt rồi.
Khi đó những người này sẽ thay cô chấn nhiếp bọn bạch nhãn lang và trộm cắp bên ngoài.
Khúc Tiểu Tây chính là tính toán như vậy mới làm.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô không thuê một căn nhà độc lập. Dù ở nhà riêng tiện hơn nhưng họ toàn trẻ nhỏ, không coi như mạnh mẽ gì nên nếu gặp được chuyện sẽ chẳng có ai giúp cả.
Không bằng cứ xen lẫn trong cả đám người, ở một khu nhà như vậy, các hộ gia đình đều biết nhau một chút. Tính riêng tư tuy không bằng nhưng hệ số an toàn ngược lại cao hơn một ít.
Lê quản lý cùng Lam tiểu thư cùng rời đi, thuận tiện tạm biệt.
Khúc Tiểu Tây cũng không giữ gã ở lại cùng ăn cơm trưa. Trái lại cô có mời Lam tiểu thư cùng mẹ Hứa ngày mai cùng đi xem phim lần đầu công chiếu.
Lam tiểu thư vui vẻ đáp ứng.
Sáng sớm hôm sau, Lam tiểu thư đã qua đây, Khúc Tiểu Tây rất kinh ngạc.
Lam tiểu thư: “Chị nghĩ chắc em chưa từng xem lễ công diễn phim lần đầu đúng không?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng là chưa từng xem qua.” Kiếp trước cô có đi vài lần cũng không có thấy quan trọng như giờ.
Lam tiểu thư: “Vậy em có quần áo thích hợp chưa?”
Khúc Tiểu Tây: “???”
Cô rất nhanh đã hiểu ý chị, nói: “Thật ra em thấy cũng chẳng sao cả. Đám người đó cũng đâu phải đến xem mình đâu. Mình đến xem phim cơ mà. Hơn nữa xem xong em còn phải vội về viết bình luận phim nữa.”
Lam tiểu thư trỏ trỏ vào trán cô, hận sắt không thành thép: “Em nhìn em xem, tuổi còn nhỏ như vậy. Những trường hợp như thế kể cả họ không đến xem em thì chẳng nhẽ em không trang điểm ư? Em...”
Chị còn muốn nói thêm nhưng lại nhìn cô nhóc trước mặt, tuổi không lớn, nhìn kỹ còn có thể thấy lông tơ trên mặt. Ngay cả… tầm mắt chị lướt xuống phía dưới, trong lòng lắc đầu, nhóc đồng bằng.
Ây, vẫn còn là cô nhóc tuổi nhỏ chưa lớn hết…
Thế, không trang điểm thì cứ không trang điểm đi!
Chị nói: “Được rồi, em cứ thế cũng được. Chẳng qua chị thì không thể vậy, chị đi làm tóc.”
Khúc Tiểu Tây cười: “Đúng đó, chị phải diễm quang bắn ra bốn phía lấy mù mắt chó bọn họ nhá.”
Lam tiểu thư đắc ý: “Dĩ nhiên, chẳng mấy khi chị được ra ngoài, vừa xuất hiện phải làm sân khấu sáng bừng mới được. Được rồi, chị phải đi làm tóc, mua quần áo mới. Chị thấy Bạch Hồng Hoa nói đúng đấy, tủ quần áo của phụ nữ luôn thiếu một bộ.”
Lam tiểu thư dẫm lên giày cao gót lộc cộc rời đi.
Khúc Tiểu Tây phụt một tiếng bật cười, Bạch Hồng Hoa, đúng là nhân vật dưới ngòi bút của cô đấy.
Dù biết Khúc Tiểu Tây gửi bài nhưng Lam tiểu thư lại chưa từng hỏi qua xem cô viết cái gì. Chị luôn đúng mực khiến Khúc Tiểu Tây cảm thấy rất thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận