Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 154. Đồng đội heo

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
“Thật phiền muộn.” Lê quản lý thổi một hơi khiến tờ giấy nhỏ bay a bay a.
Lê quản lý: “Thời gian không còn sớm, tôi phải về rồi.”
Trần biên tập: “Trời ạ, tôi tôi tôi… tôi thế mà lại lêu lổng bên ngoài cả một ngày, tôi còn công việc chưa làm!”
Lúc ra cửa còn thấy mình rất nhanh có thể về. Ấy vậy mà kế hoạch lại biến hóa thật nhanh, ông thấy buổi trưa náo nhiệt nên quên luôn công việc của mình.
“Tôi phải đi đây, tôi phải đi ngay bây giờ.” Trần biên tập kẹp túi vào nách rồi vội vàng chạy đi.
Khúc Tiểu Tây trợn mắt há hốc mồm.
Thấy sắc trời không còn sớm, mọi người dĩ nhiên cũng không ở lại nữa. Tất cả đều tan tiệc. Khúc Tiểu Tây duỗi cái eo lười biếng: “Chơi thật nhanh hết thời gian.”
Lam tiểu thư thấy thật may mắn: “May mà chị không tới tìm em chơi mạt chược.” Nếu tìm cô nhóc giờ người khóc chắc là mình.
Chị cầm lấy bộ mạt chược của mình, chào: “Chị về trước.”
Vừa nãy vẫn còn vô cùng náo nhiệt, vậy mà chỉ chớp mắt đã chỉ còn dư lại Khúc Tiểu Tây cùng với ba bạn nhỏ. Khúc Tiểu Tây: “Em có chút mệt mỏi, nằm nghỉ một chút rồi sẽ nấu cơm cho mọi người nha.”
Tiểu Đông săn sóc: “Được.”
Từ sau khi xuyên qua đến giờ cô vẫn luôn cảm thấy mỗi ngày quá mức cẩn thận, khó có khi được thả lỏng một chút. Thế nên Khúc Tiểu Tây thật sự có chút mệt mỏi, cô nằm trên giường, kéo chăn lên. Ngoài cửa sổ đèn đường vẫn còn chưa bật, trong phòng mờ mờ. Khúc Tiểu Tây mơ mơ màng màng ngủ mất.
Khúc Tiểu Tây có thể ngả đầu ngủ luôn còn người khác lại không như vậy.
Đám người tham gia chơi mạt chược đều dính khắp mặt toàn giấy như Bạch Vô Thường giờ phải ra ngoài.
Trần biên tập chạy thật nhanh, ông không muốn đi cùng với đám người họ, chỉ sợ mất mặt.
Đỗ Tiểu Ngũ người ta có xe nên cũng nhanh như chớp chạy trốn.
Tom là người nước ngoài, mọi người đưa ánh mắt tò mò nhìn nhìn hắn nhưng không đến nỗi chỉ chỉ trỏ trỏ.
Không có cách nào, hiện thực đau thương như thế đấy.
Chỉ có Lê quản lý một mình ngồi trên xe kéo, chịu đựng ánh mắt dòm ngó từ bốn phương tám hướng ập vào, lại còn thêm một đám người cứ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thật là khổ quá rồi.
Lê quản lý héo hon, trong lòng như có sóng xô gió thổi.
Lúc này Đỗ Tiểu Ngũ lái xe về cũng có vẻ như suy tư gì đó.
Hắn quay về câu lạc bộ, cứ giữ nguyên gương mặt đầy giấy trắng đi lên lầu khiến mọi người liên tiếp nhìn vào. Thật buồn bực!
“Má ơi, Anh Ngũ bị làm sao thế?”
“Làm gì dán giấy thế? Chẳng lẽ là bị quỷ ám?”
“Tao nhìn hình như bị ma nhập…. Ai ai ai, tao sai rồi, tao câm miệng liền.”
Nhất thời mỗi người một ý suýt nữa dẫn đến quần ẩu.
Tóm lại dưới ánh mắt tò mò lại mê man của mọi người, Đỗ Tiểu Ngũ đã lên lầu.
Khi hắn đi lên vừa lúc gặp Đào tiểu thư dựa vào người Đỗ Bách Tề, tay Đỗ Bách Tề đặt vào vị trí không nên nói.
Đỗ Tiểu Ngũ nháy mắt xoay người, chuẩn bị coi như không nhìn thấy gì.
Đỗ Bách Tề: “Tiểu Ngũ.” Hắn gọi Đỗ Tiểu Ngũ lại.
Đỗ Tiểu Ngũ cung kính: “Đại ca.”
Đỗ Bách Tề xua xua tay, Đào tiểu thư lập tức lắc mông rời đi.
Khi đi ngang qua Đỗ Tiểu Ngũ, gã ta bật cười rồi tò mò hỏi: “Chú làm gì thế?”
Đỗ Tiểu Ngũ mặt lạnh nhạt: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua.”
Đào tiểu thư nhướng mày, cười tủm tỉm: “Nhưng thật ra có chút ý tứ.”
Có điều hai người này cũng không đùa giỡn thêm, Đào tiểu thư đi xuống lầu. Đám người đi hết rồi, Đỗ Tiểu Ngũ mới ngồi xuống ghế sofa. Không biết trùng hợp hay sao mà Đỗ Tiểu Ngũ nghe thấy có tiếng bước chân. Hóa ra sư gia cùng lúc đó xuất hiện.
Ông nhìn lướt qua mặt con trai, hỏi han: “Làm sao vậy?”
Đỗ Tiểu Ngũ: “Chơi mạt chược thua.”
Nghe như vậy, đừng nói Đỗ Bách Tề nhạc kể cả sư gia cũng phải sửng sốt, ông kinh ngạc hỏi: “Con thua?”
Đỗ Tiểu Ngũ gật đầu rồi bóc hết đám giấy trên mặt.
Đỗ Bách Tề: “Chú hôm nay không phải đến nhà Cao tiểu thư tặng đồ sao?”
Đỗ Tiểu Ngũ vốn không muốn nói nhưng giờ lại bị hỏi nên nói sơ lược: “Có cùng Cao tiểu thư và vài người bên xã báo chơi. Cao Nhược Huyên rất lợi hại, cứ như thế mà em thua đấy.”
Có thể khiến Đỗ Tiểu Ngũ cảm thấy lợi hại thì tuyệt đối phải là người lợi hại thật. Đỗ Bách Tề nhướng mày, nhìn chằm chằm Đỗ Tiểu Ngũ: “Vậy chú cũng không thể chơi đến mức thua chứ?”
Đỗ Tiểu Ngũ: “Không có cách nào, cũng không phải chỉ có hai người bọn em chơi, còn có thêm hai tên đồng đội heo nữa.……”
Đỗ Bách Tề cười ha ha, nói: “Quả nhiên nữ thần chính là nữ thần, làm cái gì cũng lợi hại.”
Sư gia dựa vào trên sô pha, mỉm cười: “Nếu để cho người ngoài biết mặt cậu lúc này thì………”
Đỗ Bách Tề đúng lý hợp tình: “Có sao đâu? Cô nhóc vốn dĩ là nữ thần nhỏ của tôi mà! Tôi không nói chẳng nhẽ còn sợ người khác chê cười à? Tôi chẳng qua không muốn rước thì phiền toái đến cho cô nhóc thôi!”
Rốt cuộc bọn họ vốn không phải người cùng một đường.
Đỗ Tiểu Ngũ rũ đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Đỗ Bách Tề liếc hắn một cái rồi nói: “Còn có việc?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận