Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 165. Cực kỳ am hiểu

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Cô cúi đầu tiếp tục viết bài, cửa phòng lại lần nữa bị gõ vang, cô nhíu mày đi ra mở cửa, đi vào cửa: “Ai thế?”
“Là chị.” Đây là giọng của Lam tiểu thư.
Khúc Tiểu Tây ra mở cửa, quả nhiên nhìn thấy một mình Lam tiểu thư đứng bên ngoài, cô hỏi: “Có việc gì sao?”
Lam tiểu thư gật đầu, chị vào nhà, không ngồi xuống mà mỉm cười hỏi lại: “Thấy chị không vui à??”
Khúc Tiểu Tây bĩu môi dựa vào bàn, hừ một tiếng, nói: “Em thì có gì mà không vui?”
Cách nói chuyện rõ ràng thể hiện mình không vui, Lam tiểu thư phụt một cái cười ra tiếng, trêu: “Nhóc con em thật đúng là tính trẻ con ha.”
Chị duỗi tay vỗ vỗ bả vai Khúc Tiểu Tây, nói: “Ngày thường nhìn em là người thông minh, chị còn tưởng rằng em thật sự bát diện linh lung. Không nghĩ tới hôm nay gặp chuyện này lại vẫn tâm tính trẻ con.”
Khúc Tiểu Tây xoay người rót nước cho vị tiểu thư này, giận lẫy: “Nhà em không có trà, uống nước đi.”
Lam tiểu thư tiếp tục khuyên: “Bọn chị đều nhìn ra được, em không cần quá tức giận làm gì.”
Khúc Tiểu Tây nhỏ giọng oán giận: “Chuyện này cùng em chẳng có liên quan gì cả.”
Lam tiểu thư cười lớn hơn, nói: “Em cứ giữ tính trẻ con đi! Cần gì phải giận dỗi với người ta. Em nói em đó, người tốt đều đã làm rồi còn bày sắc mặt cho người ta chỉ khiến người ta thấy không thoải mái. Nếu đã làm người tốt thì làm tới cùng. Ầm ĩ khiến mọi người không vui, cần gì phải thế.”
Lam tiểu thư nói mấy câu như vậy, Khúc Tiểu Tây đã nghe ra chị tới làm thuyết khách.
Nói chính xác hơn thì ngay từ lúc Lam tiểu thư vào cửa, Khúc Tiểu Tây đã đoán được một hai. Có điều cô vẫn bày ra bộ dạng trẻ con, dỗi: “Em mới không thèm bọn họ cảm ơn.”
Lam tiểu thư duỗi tay ôm cô: “Chị biết em không thèm nhưng nhiều bạn bè vẫn tốt hơn nhiều kẻ thù đúng không. Lại nói, chị thấy vị Tần tiên sinh kia cũng không hẳn là người xấu.”
Khúc Tiểu Tây mếu máo.
Lam tiểu thư: “Mấy người họ đều đang ngồi ở chỗ chị, muốn qua ngồi một lát không?” Chị bật cười, nói: “Như vậy chúng ta có thể chơi mạt chược với nhau, thắng thì kiếm tiền của hắn ta, cho em vui chút?”
Khúc Tiểu Tây: “……” Cô nghiêm túc: “Em không chơi mạt chược, trình độ của mấy người chỉ phế vật.”
Lam tiểu thư nghe thế trừng mắt, chị ra vẻ tức giận: “Cô nhóc em cũng quá đáng quá đi? Hôm nay chị nhất định kéo em đi chơi, làm gì có chuyện bắt nạt người như thế? Bọn chị kém ở chỗ nào mà để em ghét bỏ? Đi đi đi, em nhất định phải đi!”
Lam tiểu thư túm lấy Khúc Tiểu Tây kéo xuống lầu, Khúc Tiểu Tây tới cửa nhìn thấy mấy đứa bé, gọi: “Tiểu Đông, anh mang Tiểu Bảo với em trai về nhà chơi nhé!”
Tiểu Đông lập tức: “Được!”
Khúc Tiểu Tây vào Lam gia mới thấy ngoài Tần An còn có Vu Mãnh. Bị trật chân mà còn không ảnh hưởng đến người này chạy ra ngoài. Ngoài ra còn có thêm bà Bàng và dì Lê với hai người khác nữa.
Vu Mãnh nhìn thấy Khúc Tiểu Tây, nhấp môi.
Khúc Tiểu Tây ngay trước mặt hắn hừ một tiếng.
Tần An nhìn bộ dạng trẻ con của cô, nâng khóe miệng.
Lam tiểu thư: “Tôi gọi Tiểu Cao tới chơi mạt chược, đến đây, đến đây.”
Vu Mãnh nhìn thấy Khúc Tiểu Tây ngây ngẩn cả người, khiếp sợ: “Cô còn biết chơi mạt chược?”
Khúc Tiểu Tây: “Sao tôi lại không được chơi mạt chược?”
Vu Mãnh: “Chính là……” Hắn muốn phản bác một câu nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.
Tần An: “Được rồi” Hắn ta kéo ống tay áo lên, lộ ra một đoạn tay trắng nõn “Mỗi năm tết nhất lễ lạt tôi đều phải theo chân trưởng bối trong nhà chơi giết thời gian, trình độ không thấp đâu nhé!”
Vu Mãnh lập tức phá đám: “Anh họ mỗi năm đều thua, tay thối chết, thắng rõ ít.”
Lam tiểu thư mỉm cười: “Bọn tôi đây phải cùng bàn với Tần tiên sinh rồi, tôi thích nhất cùng những người chuyên môn chơi thua như ngài đấy.”
Tần An cũng không giận, mỉm cười xin: “Vậy phải xin các vị hạ thủ lưu tình rồi.”
Rất nhanh mọi người đều vào bàn, không nói chuyện nữa. Nhà Lam tiểu thư không khác lắm, ưu điểm có thêm mạt chược. Mấy người này thế mà còn bày ra được đến hai bàn. Bốn người Khúc Tiểu Tây, Lam tiểu thư, Tần An cùng với Vu Mãnh ngồi cùng một bàn.
Vu Mãnh dào dạt đắc ý: “Cái trò mạt chược này á, tôi đây chơi từ nhỏ đến lớn, cực kỳ am hiểu, chắc chắn sẽ không thua.”
Khúc Tiểu Tây nhìn hắn một cái, a một tiếng rất rất nhẹ.
Mọi người ngồi xuống xào bài, Khúc Tiểu Tây như lơ đãng hỏi: “Bài phẩm của mọi người thế nào?”
Vu Mãnh lại đắc ý: “Tôi xào bài tương đối kỹ.”
Khúc Tiểu Tây ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn một cái, cảm thấy thằng nhãi này không phải hư hỏng mà là ngu ngốc. Khúc Tiểu Tây nhẹ giọng: “Tôi nói là…. bài phẩm.”
Vu Mãnh: “À à à, bài phẩm à, đương nhiên rất tốt.”
Tần An mỉm cười nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây hơi hơi cúi đầu, tóc mái rũ xuống bên vai, Lam tiểu thư lập tức: “Mẹ Hứa, dì lấy cho Tiểu Cao một cái kẹp tóc với.”
Mẹ Hứa lập tức đáp: “Được.”
Khúc Tiểu Tây lập tức tết mái tóc lại thành bánh quai chèo nhỏ, dùng kẹp tóc kẹp chặt lại, mỉm cười: “Bắt đầu đi.”
Vu Mãnh ngồi kế bên Khúc Tiểu Tây, tự nhiên đỏ mặt, sau đó lại có chút hư trương thanh thế: “Đến đi.”
*Hư trương thanh thế: phô bày một cách rầm rộ nhưng thực chất chả có gì nhằm đánh lừa đối phương.
Mọi người vội bắt đầu, Khúc Tiểu Tây và Lam tiểu thư ngồi đối diện, Tần An đối diện với Vu Mãnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận