Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 140. Bạch liên bông

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Đỗ Bách Tề: “Vậy nhóc cảm thấy sòng bạc này của tôi thế nào?”
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Chẳng ra gì, có điều cũng không liên quan với tôi.”
Đỗ Bách Tề nhướng mày: “Sẽ không cảm thấy nhìn không thuận mắt cần phải đóng của chứ?”
Cô mỉm cười: “Tôi mặc kệ, chuyện này đâu liên quan đến tôi, thiên hạ này có biết bao nhiêu chuyện, chẳng lẽ mỗi một cái nhìn không thuận mắt thì tôi đều phải quản à? Tôi đây sẽ không mệt chết ư? Tôi đâu phải CẢNH SÁT đâu?”
“Phốc!” Đỗ Tiểu Ngũ không được, sặc một miệng trà.
Đỗ Bách Tề cũng cười nói: “Nhóc quả nhiên rất thú vị.”
Khúc Tiểu Tây: “Chúng ta vẫn nên quay lại chuyện của ngài đi!”
Cô thật ra chưa từng làm tự truyện, chẳng qua không ăn thịt heo cũng gặp qua heo chạy. Quan trọng nằm ở việc tìm kiếm thông tin và lên kịch bản. Mấy cái này thì cô đều biết. Miễn đề bài ra không quá khó thì đều có thể làm được.
Khúc Tiểu Tây: “Khi ngài thành lập Công ty Phú Lệ, lúc bắt đầu……”
Khúc Tiểu Tây xây dựng một đề cương cơ bản để tránh viết lạc đề. Nếu chẳng may đề tài chuyển hướng khỏi quỹ đạo, cô cũng có thể kéo lại nhanh chóng. Khúc Tiểu Tây không hỏi quá nhiều chuyện bí mật nên việc triển khai rất thuận lợi.
Khúc Tiểu Tây cũng không hỏi quá nhiều nhiều, chỉ đủ để biết đại khái về Công ty Phú Lệ là được.
Ví như vị ngày đó đi theo bên người Đỗ Bách Tề là sư gia.
Ông cùng họ với Đỗ Bách Tề nhưng thực chất hai người không có bất cứ quan hệ gì, một xu thân thích cũng không.
Đỗ Bách Tề năm đó tới Thượng Hải chịu rất nhiều khổ cực, gặp nhiều vất vả, thậm chí thiếu chút nữa mất đi tính mạng. Nhờ gặp được sư gia, hắn mới có mệnh mà sống. Chẳng qua sư gia lúc ấy vẫn chưa phải gọi là sư gia như hiện tại. Trải qua vô số gian khổ sư gia đó khó có được không từ bỏ Đỗ Bách Tề.
Quê ông với Đỗ Bách Tề cùng nơi, hai người lại vừa lúc đều họ Đỗ. Nghe nói, lúc ấy ông ta vẫn thường nhắc mãi, có lẽ chúng ta 800 năm trước cùng một nhà, tên nhóc mi có khi là anh em họ hàng với chú, bằng không chú cũng mặc kệ mi.
Còn nói may mắn chú không có vợ, chỉ cần lừa thằng nhóc ở nhà cũng có có thể giữ mi ở lại.
Đúng vậy, thằng nhóc ở nhà.
Sư gia có một đứa con trai, người này chính là Đỗ Tiểu Ngũ.
Khúc Tiểu Tây bởi vì biết cốt truyện nên vẫn luôn cho rằng Đỗ Tiểu Ngũ là em trai Đỗ Bách Tề. Ấy thế mà hai người họ chẳng có quan hệ gì. Đỗ Tiểu Ngũ là con trai sư gia. Hắn ngẫu nhiên gọi Đỗ Bách Tề là “Đại ca”, lại luôn đi theo không rời là chuyện ai cũng biết.
Bên ngoài nhiều người biết cả hai cùng họ Đỗ còn cho rằng người một nhà, kỳ thật không phải.
Sư gia cùng Đỗ Tiểu Ngũ có quan hệ này khiến Khúc Tiểu Tây rất kinh ngạc. Theo cô đánh giá, vị sư gia kia nhiều nhất khoảng 40 tuổi, mà Đỗ Tiểu Ngũ thoạt nhìn khoảng hai mươi mấy.
Nói cha con thì họ càng giống anh em hơn.
Khúc Tiểu Tây: “Nhìn sư gia có vẻ trẻ tuổi, nếu không nói còn không biết ông ấy có con trai lớn như anh Ngũ.”
Đỗ Bách Tề cùng Đỗ Tiểu Ngũ đồng thời nhướng mày. Đỗ Bách Tề ý vị sâu xa: “Ý nhóc là Tiểu Ngũ già?”
Đỗ Tiểu Ngũ mặt đờ đẫn.
Khúc Tiểu Tây lập tức: “Đương nhiên không phải, tôi chỉ cho rằng anh Ngũ là em trai ngài.”
Nói lên cái này, Khúc Tiểu Tây lại bừng tỉnh, cô theo tư duy hiện đại. Nếu lấy ánh mắt hiện đại để xem thì sư gia có con trai lớn như vậy rất khiến người ta kinh ngạc. Nhưng nếu ở thời đại này, người người đều mười bảy tám kết hôn thì như vậy có gì kỳ quái đâu!
Cô cười cười xin lỗi nói: “Tôi cũng không nói anh già nha.”
Đỗ Tiểu Ngũ cúi đầu uống trà, ừ một tiếng. Hiển nhiên không tin tưởng lời nói ba hoa của Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây: “Kỳ thật tôi còn cho rằng mấy người là ba anh em.”
Đỗ Bách Tề cười cười “Nhóc nghĩ thế cũng chẳng lạ, bên ngoài rất nhiều người đều nghĩ như vậy.”
Bọn cô đang nói chuyện thì nghe được có người đi lên. Đỗ Tiểu Ngũ đứng dậy đi qua, không bao lâu đã đi vào thì thầm vài câu với Đỗ Bách Tề. Đỗ Bách Tề vẫn cười cười, đứng dậy: “Cao tiểu thư, nhóc cứ ngồi đi, tôi có chút việc muốn xử lý một chút.”
Khúc Tiểu Tây: “Được.”
Đỗ Bách Tề rất nhanh đã vào văn phòng. Khúc Tiểu Tây phát hiện toàn bộ tầng này hình như đều để Đỗ Bách Tề sử dụng. Cô ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, một chút lòng hiếu kỳ cũng không có.
Phàm là lòng hiếu kỳ trọng, thực dễ dàng bị người xử lý.
Khúc Tiểu Tây cảm thấy bản thân là một cô gái nhu nhược, tốt nhất vẫn nên thành thành thật thật thì hơn.
Cô cầm lấy vở của mình, nhìn vào nội dung đã có cân nhắc nên viết bài phỏng vấn như thế nào. Dù thế nào bản thảo viết ra cũng phải nói tốt về cuộc đời của Đỗ Bách Tề, dù thực chất chả có gì đáng để nói cả.
Công ty Phú Lệ được thành lập không phải quang minh chính đại. Đỗ Bách Tề người này trải qua những việc cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Thế nhưng Khúc Tiểu Tây cũng không ngốc đến nỗi nói thẳng ra người ta là người như thế nào.
Chắc chắn cô sẽ không viết đúng sự thật 100%. Kể cả Đỗ Bách Tề không cần cô biết hắn tài tốt đẹp thế nào nhưng hiển nhiên hắn cũng không hi vọng báo chí chỉ nói về mặt xấu của mình.
Nhưng cũng không thể bịa đặt hoàn toàn rồi viết hắn như một bạch liên bông thịnh thế được. Như vậy chắc chắn hắn cũng không vui.
*Bạch liên bông: chỉ những người luôn tỏ ra vô tội, ngây thơ nhưng thực chất chẳng phải kẻ tử tế gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận