Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 310. Thế thì lại càng già

**Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Hai người vẫn còn đang nói chuyện thì từ sau cửa truyền đến tiếng dép lê lẹt xẹt. Khúc Tiểu Tây quay đầu lại thì thấy Tiểu Bắc đang dụi mắt ngó nghiêng nhìn ra. Cu cậu bĩu môi, nhìn chằm chằm vào Túc Bạch và Khúc Tiểu Tây, hỏi: “Chị, sao hai người đều chưa đi ngủ đi?”
Cu cậu dùng sức dụi dụi mắt, mắt to vẫn còn đang trừng Túc Bạch, rất có tư thế muốn cắn người nếu Túc Bạch ý đồ gây rối.
Khúc Tiểu Tây vẫy tay, Tiểu Bắc lập tức đi đến bên cạnh Khúc Tiểu Tây, trèo vào ngồi giữa hai người, miễn miễn cưỡng cưỡng hạ mông xuống, cu cậu nghiêng mặt nhìn chằm chằm Túc Bạch, hỏi: “Thầy Túc, vì sao anh không ngủ được?”
Cu cậu bĩu môi, tiếp tục nói: “Buổi tối anh có ngủ được không không quan trọng, thế nhưng không được tìm chị em tới tám chuyện. Buổi tối không ngủ, ban ngày sẽ mệt mỏi. Mỗi ngày chị em đều rất vất vả. Lại nói, chị em từng bảo, ngủ sớm giúp làm đẹp.”
Cậu tiếp tục nghiêm trang nói: “Buổi tối không ngủ được rất nhanh già. Anh vốn dĩ diện mạo đã khá già, nếu không ngủ sớm thì chẳng bao lâu sẽ có nếp nhăn, bọng mắt. Thế thì lại càng già rồi.”
Túc Bạch: “……” Anh nói: “Trong anh không phải rất có tinh thần sao?”
Tiểu Bắc lắc đầu: “Anh suy nghĩ nhiều, không có.”
Túc Bạch: “……”
Tiểu Bắc vỗ đầu gối Túc Bạch, nói: “Thầy cũng đừng lo lắng, tuy anh rất già nhưng lòng em, anh vẫn là thầy Túc đẹp trai tốt bụng.”
Túc Bạch thấy lời này của Tiểu Bắc chỉ xát muối vào tim mà không có tác dụng an ủi nào cả.
Anh sâu kín nhìn Tiểu Bắc, Tiểu Bắc: “Em không chê anh.”
Túc Bạch: “Sao anh cứ thấy em ghét bỏ anh mới nói như vậy.”
Khúc Tiểu Tây không nhịn được phải bật cười, cô duỗi tay đè lại bả vai nhóc em nhà mình, nói: “Đi thôi, ngày mai trong nhà còn có khách đến, em phải dậy sớm đi mua đồ ăn đấy! Đừng ở chỗ này lề mề nữa. Đi, chúng ta đều trở về ngủ.”
Khúc Tiểu Tây dẫn đầu đứng dậy, lại nói: “Thật ra do chị mất ngủ ra ngoài tản bộ, không liên quan đến thầy Túc.”
Tiểu Bắc gật đầu: “À, em biết!”
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong ánh mắt một chút cũng không tin, tràn ngập sự nghi ngờ.
Anh nói: “Trở về ngủ thôi.”
Khúc Tiểu Tây vẫy vẫy tay với Túc Bạch, nói: “Ngủ ngon nhaa.”
Túc Bạch: “Ngủ ngon.”
Khúc Tiểu Tây cùng nhóc em cùng nhau về nhà, Tiểu Bắc như quản gia nhỏ vừa đi vừa lải nhải không ngừng: “Buổi tối chị không nên đi ra ngoài với người lạ, cũng không biết đó có phải người xấu không, nhị sư phụ đã nói rồi, tri nhân tri diện bất tri tâm.”
Nhị sư phụ cu cậu nói chính là Cổ Nhị.
Mặc dù ngồi xe lăn nhưng hắn cũng không phải không làm được gì, thỉnh thoảng cũng sẽ dạy bọn nhỏ một chút.
Khúc Tiểu Tây: “Chị đâu có đi ra ngoài đâu, chỉ ngồi trong sân một chút thôi mà. Chuyển sang nhà mới chị không ngủ được, vừa hay Túc Bạch cũng không ngủ, thành ra tụ lại với nhau nói chuyện một lát.” Cô dùng sức xoa xoa khuôn mặt nhóc em, ghẹo: “Người thì nhỏ, chuyện nhọc lòng thì nhiều nhỉ? Em cứ yên tâm đi, ai bị lừa thì bị chứ chị chắc chắn không bị người ta lừa. Con người Túc Bạch khá tốt, bọn chị chỉ nói chút chuyện nhà thôi.”
Tiểu Bắc: “!!!” Cu cậu phồng má: “Hai người còn bắt đầu nói đến chuyện nhà rồi?”
Khúc Tiểu Tây phụt một tiếng bật cười: “Không được sao? Em quản rộng nhể.” Cô lại xoa nhẹ mặt nhỏ múp thịt của cu cậu phát nữa, nói: “Bọn chị nói chút chuyện về Bạch gia. Nghe nói cô phu nhân Bạch gia định gả con gái cho Tiểu Bảo!”
Tiểu Bắc tụt hứng, ngơ ngác: “A!”
Nhóc vội vàng: “Em phải viết thư cho anh Tiểu Bảo, nói cho anh ấy cách xa người nhà ra, mấy nhà đó đều là người xấu!”
Khúc Tiểu Tây nghĩ đến nhóc bánh bao trước mắt này còn là nam phụ. Cô nhịn không được nở nụ cười, nói: “Những chuyện này không đến lượt chúng ta phải lo, chú Thẩm tự có quyết định của mình. Chẳng qua, vị kia của Bạch gia không phải người tốt gì nhưng con gái cô ta chưa chắc đã là kẻ xấu. Một bé gái mà thôi, sao đã nhìn ra được tốt hay xấu? Không nên mù quáng đánh giá người ta như vậy.”
Tiểu Bắc: “A! Thượng bất chính hạ tắc loạn.”
Khúc Tiểu Tây bật cười, cảm khái: “Đứa bé như em mà giỏi quá nhỉ, cái gì cũng biết.”
Khúc Tiểu Tây ngáp một cái: “Mệt quá, chị phải về phòng ngủ. Em cũng ngủ sớm đi.”
Tiểu Bắc: “Vâng!”
Lúc Khúc Tiểu Tây vào nhà vẫn còn thấy khuôn mặt nhỏ đáng yêu của nhóc em đang nghiêm túc nghĩ ngợi.
Người thì nhỏ mà nghĩ thì nhiều.
Đừng nói chứ, buôn chuyện có một lúc mà giờ Khúc Tiểu Tây mệt thật. Con người cô chính là như vậy, những lúc không làm việc thì không ngủ được. Ngược lại nếu đã mệt mỏi thì ngủ rất nhanh.
Có lẽ hôm trước ngủ muộn nên hôm sau khi cô tỉnh lại mặt trời đã lên cao.
Khúc Tiểu Tây: “Xong đời rồi!” Cô vội vội vàng vàng bò dậy: “Trời ơi, sắp 9 giờ rồi, sao hai người không gọi em thế?”
Tiểu Đông cười tủm tỉm: “Em ngủ muộn, ngủ nhiều một chút.”
Khúc Tiểu Tây phi vội vào phòng vệ sinh, nói: “Hai người cầm ví đi, chúng ta ra ngoài mua đồ.”
Tiểu Đông: “Được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận