Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 442. Ban đêm ghé thăm

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Túc Bạch bật cười: “Mấy đứa ở lại thì thì định ngủ ở đâu? Trẻ con không cần suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, anh sẽ không làm bậy. Hơn nữa, bọn anh có ngủ hay không còn khó mà nói được. Bọn anh chờ chút nữa có thể sẽ phải ra ngoài.”
Anh nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Hai người về đi.”
Khúc Tiểu Tây nói chuyện, dù chẳng có đạo lý lớn nào lớn lao, hai cậu nhóc cũng sẽ không phản đối chút nào. Hai người yên lặng liếc mắt nhìn Túc Bạch một cái: “Được rồi.”
Tuy không phản bác nhưng ngữ khí lại thể hiện rõ tâm tình của hai cậu nhóc.
Khúc Tiểu Tây cũng nở nụ cười, xoa xoa đầu Tiểu Bắc: “Nhóc con à, em lại lo lắng cái gì thế? Thật sự không sao đâu.”
Tiểu Bắc đô đô miệng, thở dài một tiếng, không khác gì ông cụ non: “Thật khiến người ta nhọc lòng mà.”
Khúc Tiểu Tây: “Em đừng ở đây nói linh tinh, về ăn cơm đi.”
Tiểu Bắc: “Vậy được rồi.”
Tiểu Đông Tiểu Bắc rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại có hai người, Khúc Tiểu Tây lung tung xoa xoa đầu tóc mình rồi nói: “Chờ một chút hãy ra ngoài.”
Túc Bạch gật đầu: “Ừ.”
Khúc Tiểu Tây cảm khái: “Lại nói tiếp, gần đây không thấy anh rể anh nhỉ?”
Bọn cô cứ túm tụm với nhau, còn một mình Thẩm Hoài quả thực không thấy đâu.
À không, không phải một mình.
Còn có vị bí thư kia của hắn ta cũng không thấy ở đây.
Túc Bạch: “Sinh hoạt ban đêm của anh ta vừa mới bắt đầu thôi.”
Khúc Tiểu Tây phụt một cái bật cười: “Chúng ta cũng vừa mới bắt đầu này.”
Túc Bạch liếc mắt nhìn một cái Khúc Tiểu Tây thật sâu.
Khúc Tiểu Tây: “Em……”
Túc Bạch đột nhiên liền đứng dậy, đánh gãy lời nói của Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây: “Làm sao vậy?”
Túc Bạch: “Rót nước.” Anh lại hỏi: “Em uống không?”
Khúc Tiểu Tây: “À à à.”
Khúc Tiểu Tây xác thật có chút miệng khô lưỡi khô, cô cúi đầu uống nước, ngay sau đó nói: “Nhiều ngày qua thật sự đã phiền anh rồi. Em biết chính mình……”
Túc Bạch bật cười, thế mà không thèm quan tâm duỗi tay bắn một cái vào trán cô: “Nghĩ nhiều thế làm gì? Em coi anh là bạn bè thì mới nói những chuyện cơ mật như vậy với anh. Anh cũng coi em như bạn bè nên mới nguyện ý giúp đỡ. Nếu đã là bạn bè thì không cần phải so đo thiệt hơn.”
Khúc Tiểu Tây cười cười, nghiêm túc: “Túc Bạch, anh đúng là một người tốt.”
Đinh! Thẻ người tốt!
Lúc này cũng sẽ không có ai bởi vì thu được thẻ người tốt mà mất mát. Túc Bạch ngược lại rất vui vẻ, anh giơ tay nhìn đồng hồ một chút, hỏi: “Đi?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Vâng ạ.”
Hai người cũng không ở trong phòng lâu lắm, rất nhanh đã lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài, Khúc Tiểu Tây: “Chúng ta từ thang bộ đi xuống đi.”
Túc Bạch: “Được.”
Lần này cô đi thang bộ bên này, bọn cô tốt nhất vẫn nên chú ý một chút.
Túc Bạch hình như đã sớm đoán ra ý định của Khúc Tiểu Tây, xe cũng đỗ ở cửa sau, bọn cô cùng lên xe, Khúc Tiểu Tây cười như không cười: “Anh biết em đêm nay sẽ ra ngoài?”
Túc Bạch: “Phòng ngừa chút thôi, tóm lại em kiểu gì cũng sẽ đi Bạch gia.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu, cười cười.
Hai người lái xe mà đi. Đêm ở Phụng Thiên không giống với bến Thượng Hải - nơi phồn hoa. Trái lại nơi đây bây giờ có chút yên tĩnh, không còn dáng vẻ náo nhiệt lúc ban ngày.
Túc Bạch lái xe vòng qua đại lộ chính, rất nhanh lại quay tay lái hướng về một con đường nhỏ, anh nói: “Từ đây đến Bạch gia còn cách một khoảng nữa nếu em mệt thì ngủ một lát đi.”
Khúc Tiểu Tây lắc đầu: “Em một chút cũng không mệt, ngược lại còn rất có tinh thần đây này.” Cô thấp giọng nói: “Anh không tin sao? Là cái cảm giác hưng phấn khi thấy kẻ thù đó.”
Túc Bạch: “Tin, em nói cái gì anh cũng tin.”
Túc Bạch nói làm Khúc Tiểu Tây cười tới hai mắt cong cong, cô nói: “Nói câu anh không tin chứ thực ra em chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ đến Phụng Thiên. Em càng không nghĩ đến sẽ quay về tìm Khúc thị.”
Túc Bạch: “Trên đời có nhiều chuyện không nghĩ tới lắm, ai mà không đi một bước nhìn một bước, nếu đã tới nơi này rồi thì không nên lùi bước.”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Em không định lùi bước, đây không phải phong cách của em.” Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Nếu đã tới, em sẽ không lui!”
Khúc Tiểu Tây vô cùng kiên định, hai người ngồi trong xe cứ nói chuyện qua lại mà chậm rãi đi trên con đường ngày càng gần Bạch gia, khu này phần lớn đều là một vài gia đình 'nhà giàu mới nổi', Túc Bạch lái xe đến một ngõ nhỏ thì ngừng lại.
Khúc Tiểu Tây: “Thoạt nhìn anh so với em còn quen thuộc hơn.”
Túc Bạch: “Lúc nãy anh ở trong phòng xem trước đường đi.”
Ngõ nhỏ này cách Bạch gia vô cùng gần, chỉ cần trèo qua bức tường, nhảy xuống chính là cửa sau của Bạch gia. Chẳng qua bức tường này cao đến khoảng hai mét.
Túc Bạch: “Cách cũ.” Anh ngồi xổm xuống: “Em dẫm bả vai anh, anh đẩy em lên.”
Khúc Tiểu Tây: “Được ạ!”
Khúc Tiểu Tây trải qua thời gian rèn luyện lâu như vậy dĩ nhiên thể chất không còn như ngày xưa. Bây giờ cô không hoảng loạn, tâm thái bình ổn mà nhanh nhẹn dẫm lên bả vai Túc Bạch, Túc Bạch chậm rãi đứng lên, dùng sức nâng cô lên cao. Khúc Tiểu Tây thuận thế bò lên trên đầu tường.
Từ trên cao nhìn xuống mới thấy hai mét nhìn cũng không thấp, có điều Khúc Tiểu Tây cũng không sợ, cô hít một hơi, cũng không chờ Túc Bạch mà đã tự mình lập tức nhảy xuống. Túc Bạch chạy lấy đà một cái rồi trèo lên tường, cũng nhanh chóng nhảy xuống.
Hai người yên lặng đi về phía cửa sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận