Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 237. Được nhận

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Vu Mãnh thở hổn hển chạy vào cửa, nói: “Ai ui, thầy Điền, ngài đi đâu vậy? Làm trò tìm quanh khắp trường vẫn không thấy đâu.”
Thầy Điền liếc mắt nhìn Vu Mãnh một cái, lại hỏi Tiểu Đông: “Nhóc một chút cũng chưa học qua?”
Tiểu Đông: “Lúc cháu còn rất nhỏ, cha cháu đã dạy một chút, mỗi tội cháu không nhớ rõ……” Cậu gãi gãi đầu, nói: “Giờ cháu đều tự mình ở nhà xem rồi vẽ.”
Thầy Điền lại lần nữa nghe kỹ Tiểu Đông nói rồi mới quay sang: “Vu Mãnh, trò lại đây.”
Vu Mãnh vội tiến lên, chân chó nói: “Thầy Điền.”
Thầy Điền: “Trò có thể nhìn ra cái gì từ bức tranh của đứa nhóc này?”
Ông chỉ chỉ bức vẽ Tiểu Bắc và Tiểu Bảo
Vu Mãnh đi qua nhìn, hai cậu bé không lớn, một cao một thấp, đều bày ra khuôn mặt cười nhiệt tình dào dạt.
Hắn lập tức nói: “Tình bạn và sự vui vẻ.”
Thầy Điền: “Không tồi. Thằng bé vừa lúc loại bỏ được khuyết điểm của trò, trò có kỹ năng nhưng thiếu tình cảm. Rất nhiều lúc cảm giác không đúng lắm, nhắm mắt không được sự tinh tế. Thế nhưng cho nhìn bức tranh mà thằng bé vẽ xem, không có kỹ xảo cao thâm nào cả nhưng lại thể hiện được ưu điểm nhờ đặt tình cảm vào trong đó.”
Ông nghiêm túc nhìn về phía Tiểu Đông, nói: “Kỹ thuật của cậu không tốt nhưng muốn nói hoàn toàn chưa ổn thì không phải. Cậu đã có chút nền tảng nhất định, hơn nữa còn có khả năng nắm giữ tình cảm, đưa tình cảm vào trong từng bức tranh. Đối với hội họa, đôi khi cảm xúc còn yêu cầu cao hơn kỹ xảo nhiều. Tôi thấy loại thiên phú này không phải ai cũng có được, mấy bức tranh của cậu ……”
Mấy người giỏi hội họa này lại bắt đầu thảo luận.
Khúc Tiểu Tây ban đầu ý định sẽ là chủ lực đưa anh trai đến đây để 'khảo sát', giờ mới phát hiện bản thân chỉ như người ngoài cuộc. Từ khi tới đây, Tiểu Đông không cần thầy dạy cũng hiểu, nếu không phải trước đó bọn cô biết chỉ số thông minh của Tiểu Đông có vấn đề thì còn không cảm giác được mà vẫn nghĩ cậu là người bình thường.
Cậu không chỉ không sợ hãi mà còn nói rõ từng câu, một số chỗ nhỏ ít người để ý, còn có thể nói ra quan điểm của mình.
Không cần mình lên sân khấu, Khúc Tiểu Tây cũng không cảm thấy mất mát gì, ngược lại còn vô cùng vui mừng.
Khóe miệng cô ngậm ý cười, vui mừng nhìn Tiểu Đông cùng thầy Điền còn có Vu Mãnh, ba người cùng rơi vào vòng xoáy thảo luận. Mặc dù bị người ta coi như không tồn tại, trong lòng Khúc Tiểu Tây vẫn sung sướng.
Cô thấy lựa chọn tới nơi này thật đúng đắn.
Ba người trò chuyện hồi lâu, hai người Tiểu Tây và Tiểu Bắc ngồi trên ghế trong góc chống cằm xem bọn họ rồi cùng nhau rơi vào mê mang.
Cũng không biết qua bao lâu, dường như lâu lắm, cuối cùng mới chấm dứt.
Thầy Điền mở miệng: “Cậu, bạn học này rất hợp ý tôi, khó có được sự đồng cảm với tôi. Nếu cậu đồng ý tới đây học tập cùng tôi, tôi rất vui. Một mầm non tốt như cậu, tôi dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.”
Ông bật cười hỏi: “Nhóc muốn cùng tôi học không?”
Tiểu Đông lập tức dùng sức gật đầu: “Muốn, muốn.” Cậu đặc biệt vui vẻ nói: “Trò sẽ cố gắng học tập.”
Thầy Điền gật đầu “Có chuyện quan trọng thầy phải nói trước, cho học ở đây không phải muốn thế nào thì thế đó, thầy dĩ nhiên có yêu cầu của riêng mình, chờ đến học thì phải tuân thủ. Lần sau trò đến thầy sẽ viết rõ yêu cầu để trò về xem kỹ.”
Tiểu Đông: “Được, trò sẽ nghiêm túc tuân thủ.” Cậu xụ mặt, có vẻ rất nghiêm túc.
Thầy Điền hơi cười, nói rõ: “Đương nhiên vì trò và sư huynh trò tiến độ học tập không giống nhau nên không thể học với nhau được. Trò sẽ học cùng sư tỷ của trò, con bé là cháu gái thầy, năm nay mới 10 tuổi, mới học được nửa năm. Tuy con bé tuổi nhỏ nhưng trò cũng phải gọi là sư tỷ.”
Tiểu Đông dùng sức gật đầu: “Trò biết rồi ạ.”
Thầy Điền cười cười: “Trò mỗi thứ bảy tới đây học, buổi sáng 9 giờ qua đây, giữa trưa ở lại ăn cơm, buổi chiều 4 giờ tan học.”
Tiểu Đông như cũ gật đầu: “Vâng.”
Cậu nâng gương mặt tươi cười đơn thuần chân thành, vui mừng hỏi: “Thầy Điền, vậy học phí bao nhiêu thế?”
Tiểu Đông nghiêm túc: “Học đều phải trả phí dạy học.”
Thầy Điền: “Nếu thầy đồng ý cho trò qua đây thì sẽ không yêu cầu học phí gì cả. Thầy dạy học sinh chưa bao giờ vì tiền.”
Tiểu Đông lại không đồng ý, cậu nói: “Thầy trả giá vì sức lao động của mình, chính là nên có hồi báo nha.” Cậu lại nói: “Hơn nữa trò ăn cơm ở đây chắc chắn sẽ tốn tiền. Em gái nói rồi, làm những chuyện chiếm lợi từ người khác, dù sớm hay muộn đều phải trả về. Vậy không bằng nói rõ ràng ngay từ đầu, dễ dàng phiền phức không đáng có.”
Thầy Điền ngẩng đầu nhìn về phía Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây lộ ra gương mặt tươi cười không nói chuyện.
Cô có thể nói chút gì đó, nhưng lại càng hy vọng Tiểu Đông tự mình nói ra.
Quả nhiên, Tiểu Đông vẫn có thể làm rất tốt.
Khúc Tiểu Tây trong lòng ít nhiều buông lỏng tâm tư, không biết vì cái gì, cô đột nhiên cảm thấy có lẽ rồi sẽ có một ngày Tiểu Đông chắc chắn khá lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận