Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 465. Đoán đúng chân tướng

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Hai người tay trong tay xuống tầng ăn bữa sáng vừa lúc gặp được Thẩm Hoài cũng bước xuống tầng. Thẩm Hoài mở cửa đã nghe thấy tiếng nói ngọt ngấy. Hắn thiếu chút ghê tởm muốn nôn. Thật là còn chưa ăn được vào miệng đâu. Hắn trước kia sao không biết Túc Bạch là người buồn nôn như vậy nhỉ?
Hắn ho khan thật mạnh một tiếng, nói: “Hai người dậy sớm nhỉ?”
Túc Bạch đối với người làm bóng đèn còn không hề hay biết này tỏ vẻ trực tiếp cự tuyệt: “Bọn tôi không muốn cùng anh xuống tầng.”
Thẩm Hoài: “……???”
Lời này có ý gì?
Túc Bạch nắm tay Khúc Tiểu Tây nghênh ngang mà đi.
Thẩm Hoài: “Gì thế? Đâu ra đồ cún có bạn khác phái liền không đáng tin như vậy thế này?”
Hắn đóng cửa, đang chuẩn bị đi thì đột nhiên lại khiếp sợ cứng người lại.
Túc Bạch cùng Khúc Tri Thiền…… Bọn họ đang yêu đương?
Khi nào bắt đầu?
Hắn sao lại không biết?
Ngày đó không phải vẫn giả bộ sao?
Hôm nay sao đã thay đổi rồi?
Thẩm Hoài thấy bản thân đã chịu kích thích thật lớn, chờ hắn mơ màng hồ đồ xuống tầng đã thấy hai người kia bắt đầu ăn, ánh mắt nhìn nhau thậm chí còn mang theo sự nồng nhiệt. Thế nên… hai người này thật sự thành đôi rồi?
Trong giây lát hắn nhớ đến việc nửa đêm Túc Bạch làm ầm ĩ ở hành lang, yên lặng phỏng đoán một chút, có phải chính lúc ấy hai người này đã nói rõ với nhau?
Không thể không nói chứ Thẩm Hoài thật sự đã đoán đúng chân tướng.
Thẩm Hoài đi đến bàn của bọn cô rồi ngồi xuống.
Túc Bạch: “???”
Khúc Tiểu Tây: “???”
Động tác hai người nhất trí cùng nhìn hắn, vẻ mặt mê man nhưng không hiểu sao có người không biết xấu hổ tới đây ngồi.
Thẩm Hoài dưới ánh mắt của hai người vẫn giữ nguyên sắc mặt như bình thường, kiên quyết không đi.
Sao phải đi?
Hắn không thể quan tâm đến cậu em vợ một chút à?
Thẩm Hoài vẫy tay gọi phục vụ mang lên vài món rồi nói: “Chúc mừng hai người nha.”
Túc Bạch: “Cảm ơn.”
Tuy tên này chúc mừng bọn anh nhưng cũng không cách nào che giấu sự thật hắn là cái bóng đèn đâu.
“Nếu đều đã nhìn ra, sao anh không qua bàn bên cạnh? Như vậy sẽ quấy rầy bọn tôi đấy, thế không tốt đâu.” Túc Bạch thẳng thắn trước sau như một.
Khúc Tiểu Tây gật đầu, cảm thấy Túc Bạch nói không sai!
Thẩm Hoài bất động như núi, mông như dính vào ghế: “Hai người đều là người kỳ quái nên tôi tò mò.”
Khúc Tiểu Tây: “……???”
Túc Bạch: “……???”
Trên thế giới này, sao còn có loại người này?
Thẩm Hoài cúi đầu uống cà phê đen, mỉm cười: “Hai người ở bên nhau từ bao giờ?”
Mắt thấy tên này hoàn toàn không có ý muốn đi, trông cậy vào việc hắn tự rời khỏi là không có khả năng, Túc Bạch chỉ có thể đáp: “Sáng sớm ngày hôm qua.”
Thẩm Hoài lộ ra biểu tình hiểu rõ, a một tiếng thật dài.
Túc Bạch nhìn hắn, Thẩm Hoài tiếp tục: “Hai người sao lại nghĩ đến việc ở bên nhau?”
Túc Bạch buông cái thìa, nghiêm túc nói: “Tôi trả lời anh là hi vọng anh nghe xong rồi biến chứ không phải muốn tiếp tục nghe anh truy hỏi.”
Anh tiếp tục bình tĩnh nói: “Hai người bọn tôi trai tài gái sắc vừa nhìn đã biết trời sinh một đôi. Đương nhiên bọn tôi phải ở bên nhau, Tiểu Tây nhà chúng ta tốt như vậy, đương nhiên phải thành đôi với tôi rồi.”
Giọng điệu của anh chẳng có chút nào thay đổi nhưng cũng đủ để Thẩm Hoài liếc mắt xem thường một cái. Hắn chân thành nói: “Cậu cũng thật biết khoác lác.”
Khúc Tiểu Tây lúc này đột nhiên mở miệng, giọng cô thanh thúy: “Có cái gì mà khoác lác? Bọn tôi vốn là trời sinh một đôi mà. Con người của tôi luôn thích bênh vực người mình, nếu chú muốn nói rằng Túc Bạch nói linh tinh thì lén lút mà nói, tôi không biết sẽ không tính. Nói ngay trước mặt tôi thì tôi sẽ không khách khí đâu nhé.”
Cô thoải mái hào phóng đem móng vuốt của mình đặt trên tay Túc Bạch, tay hai người giao nhau, Khúc Tiểu Tây cười tủm tỉm: “Không nên xem thường phụ nữ, không chừng còn có thể lừa chết chú đấy!”
Thẩm Hoài nhìn tay hai người, lại nhìn mặt Khúc Tiểu Tây, nói: “Tính cách và mặt cô thật sự hoàn toàn không có chút tương xứng gì cả.”
Chỉ cần nhìn vào gương mặt của Khúc Tiểu Tây ai cũng sẽ nghĩ rằng đây là một thiếu nữ tựa như cây tầm gửi.
Thế nhưng Khúc Tiểu Tây chân chính lại vừa mạnh mẽ vừa cứng cỏi.
Khúc Tiểu Tây cười: “Cái này đủ để nói cho chú biết không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Thẩm Hoài nhún nhún vai không phủ nhận lời nói này.
Nói thật, mỗi lúc nhìn thấy Khúc Tiểu Tây, hắn sẽ nhớ tới người phụ nữ mà mình yêu nhất kia, gương mặt của họ thật sự rất giống nhau. Hình như theo tuổi Khúc Tiểu Tây dần lớn lên mà nét giống nhau càng lúc càng rõ ràng. Trước kia chỉ thấy đôi mắt to của cô rất giống.
Mà cả ba anh em nhà họ đều giống như vậy.
Tuy nhiên bây giờ lớn hơn lại thấy cả khuôn mặt hình như thêm vài phần giống nhau.
Mỗi tội Khúc Tiểu Tây chỉ cần mở miệng một cái, Thẩm Hoài sẽ không thể liên tưởng hai người này với nhau. Người kia dịu dàng hiền thục, kể cả khi nói chuyện cũng sẽ không nói lớn tiếng. Khúc Tiểu Tây thì sao? Đây mà gọi là thiếu nữ dịu dàng hiền thục à?
Thẩm Hoài tuyệt đối có thể bày ra vẻ mặt cười ha hả nói một tiếng mắt mù với người nào nói câu ấy.
Khúc Tiểu Tây tuyệt đối không phải người đơn giản như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận