Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 147. Người được internet hun đúc

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên, Khúc Tiểu Tây đứng dậy mở cửa, “Ơ? Trần biên tập, chú đã về rồi à?”
Trần biên tập: “Đúng vậy! Ngày hôm qua chú mới từ quê lên đấy, đến đây, đến đây, chú có mang cho cháu một ít đặc sản quê nhà này.”
Khúc Tiểu Tây: “Chú vào ngồi đã.”
Lê quản lý: “Ai ui, lão Trần đó hả, ông bạn già của tôi ơi, ông đã về rồi đấy ư? Thời gian lâu như vậy không gặp, ông vẫn anh tuấn tiêu sái trước sau như một.”
Gã tiến lên ôm lấy Trần biên tập, Trần biên tập: “…… Ông như vậy khiến tôi thật bất an.”
“Bất an cái gì? Tôi nhớ ông thật cơ mà.” Lê quản lý cực kỳ tự nhiên.
Trần biên tập: “……” Tôi thật khó khăn quá rồi!!!
Từ khi quen biết Lê quản lý ở chỗ cô Cao, Trần biên tập đã cảm thấy điểm mấu chốt của mình không ngừng đổi mới. Tuy mỗi lần ông đều cảm thấy bản thân đã học được bài chiêu nịnh hót nhưng rất nhanh hiện thực đã nói cho ông rằng, không phải, còn chưa đủ đâu.
“Năm mới trải qua thế nào?”
Khúc Tiểu Tây: “Khá tốt, mỗi ngày đều ăn ăn uống uống, cháu béo cả lên.” Cô cười nhẹ, nói: “Hai người còn rất ăn ý, tới cùng một ngày.”
Lê quản lý: “Đúng đó, bọn chú là tâm ý tương thông.”
Trần biên tập: “……” Không được, tôi không thể chịu nổi nữa. Ông nghiêm túc: “Ông có thể nghiêm túc nói chuyện không?”
Lê quản lý cười ha ha: “Không phải tôi vẫn đang nói chuyện bình thường ư?”
Khúc Tiểu Tây nhìn hai ông chú lại bắt đầu lẩm bẩm cãi nhau nhịn không được nhắc Trần biên tập: “Chú ấy không nịnh hót mới là không bình thường đấy!”
Trần biên tập: “!!!”
Lê quản lý sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: “Đúng đó.”
Khúc Tiểu Tây bật cười, cô nhìn về phía Trần biên tập: “Hôm nay chú đến là để…”
Trần biên tập: “Năm trước không phải chú đã nói qua một lần với cháu rồi ư? Chính là chuyện xuất bản đó. Giờ cũng qua năm rồi, vừa lúc họ muốn gặp cháu một lần, thương lượng một chút. Cháu thấy khi nào thì được?”
Khúc Tiểu Tây: “Đều được.” Cô gần đây đều không có việc gì, nói: “Giờ cũng không có chuyện gì.”
Nghe cô nói như vậy, Trần biên tập trả lại một ánh mắt sâu kín, ông chậm rãi nhắc: “Cháu đã đáp ứng chú suy xét việc ra sách mới đấy!”
Khúc Tiểu Tây: “…… A!” Cô quên mất rồi!!!
Trần biên tập: “Cô Cao à, cháu cũng không thể cứ nghỉ ngơi mãi chứ? Chú còn trông cậy vào sách của cháu để sống đấy!” Ông cười khổ nhìn Khúc Tiểu Tây rồi bày ra thế tiến công giả khổ.
Khúc Tiểu Tây gãi gãi đầu, Trần biên tập tiếp tục kể lể: “Xã báo của bọn chú tuy nhiều tác giả nhưng phong cách mọi người với cháu không giống nhau. Cháu không biết được đâu, phong cách này của cháu, các tờ báo khác không bắt chước được. Cháu chính là hy vọng của xã báo bọn chú! Cháu phải giúp chú! Quyển sách tiếp theo này chú sẽ giúp cháu tranh thủ tiền nhuận bút nhiều hơn! Nhất định sẽ khiến cháu vừa lòng!”
Khúc Tiểu Tây bật cười nói: “Cháu biết ý tốt của chú.”
“Như vậy, sách mới……” Ánh mắt Trần biên tập rất tinh tường.
Khúc Tiểu Tây: “Cháu sẽ sớm bắt đầu.”
Tuy cô nói bản thân mình sẽ nhanh nhưng Trần biên tập vẫn không yên tâm. Ông chần chờ nhìn Khúc Tiểu Tây, tự đề cử: “Hay mỗi ngày chú nấu cơm rồi đem đến cho cháu?”
Khúc Tiểu Tây: “……” Cô kiên quyết: “Không!”
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Cháu đã đáp ứng chú rồi thì sẽ làm. Chú không cần phải qua đây nữa đâu.”
Cô thật ra là người làm việc có kế hoạch hẳn hoi, đã đồng ý thì không tìm lề mề. Quả thực là tác giả đáng tin cậy nhất trong xã báo. Theo lý thuyết thì Trần biên tập không cần phải làm đến mức này.
Chủ yếu là do gần đây có rất nhiều kẻ muốn thọc gậy bánh xe. Khúc Tiểu Tây bản thân lại chỉ muốn sinh hoạt bình bình yên yên, cái gì cũng không biết. Trần biên tập nửa năm này lại phải đấu trí đấu dũng với vô số người. Trong lòng ông sao có thể không thấp thỏm cho được?
Thứ hai nữa còn nằm ở quá khứ đau xót của Trần biên tập. Dưới tay ông từng có một tác giả bán chạy như vậy. Ban đầu người này cũng nghiêm túc viết bài, sau đó kéo dài bản thảo một vòng, từ một tháng biến thành 2-3 tháng rồi bắt đầu kéo bản thảo qua cả năm. Đáng giận nhất là mỗi lần hắn ta đều đưa ra lời thề son sắt: “Lần sau ông lại lấy đảm bảo sẽ ổn thỏa.”
Ổn thỏa cái rắm!!!
Người này với xã báo nào cũng đều nói như thế.
Đừng nhìn ngày thường các xã báo ngươi tranh ta đoạt mà lầm, giữa mấy người bọn ông cũng chẳng vui sướng gì đâu. Thế nhưng trên chuyện này thì mọi người đều đứng chung một chiến tuyến. Trong lòng đám biên tập bọn ông đều gọi mấy kẻ đó là "tra nam".
Trải qua như vậy nên Trần biên tập không muốn cảm nhận thêm một lần nữa. Ông thấy cực kỳ lo lắng, chỉ sợ Khúc Tiểu Tây cũng biến thành người như vậy.
Chỉ một chút việc không bình thường cũng khiến cho lông tơ Trần biên tập dựng thẳng lên, tỏ vẻ sợ hãi. càng khiến cho lòng người chua xót chính là việc tùy ý như vậy lại không dễ phục chế lại. Như việc có bao nhiêu người nghiên cứu bản thảo của "Thường Hoan Hỉ" nhưng vẫn không thể bắt chước được tinh túy bên trong.
Đây gọi là trình độ.
Những lời này ông không thể nói trước mặt Khúc Tiểu Tây. Nếu nói thì nội tâm Khúc Tiểu Tây tám phần sẽ mừng thầm rồi lại tự nhủ một câu: Chị đây là người được internet hun đúc, đám người bọn mi làm sao có thể bì kịp???
Bạn cần đăng nhập để bình luận