Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 340. Có chuyện cầu

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Mấy đứa nhỏ đều luôn có tính tò mò, thiếu niên mười mấy tuổi cũng thế. Mọi người động tác nhất trí đi theo thầy giáo vào thư phòng, vừa bước vào, Khúc Tiểu Tây liền tán thưởng: “Thật oách.”
Thư phòng này so với các hiệu sách quy mô nhỏ không kém chút nào.
Từng bộ sách đều được phân loại rõ ràng, Khúc Tiểu Tây nhìn nhìn, tầm mắt dừng lại trên một bộ sách, nhịn không được nở nụ cười.
Đây chính là sách của cô.
Cô không dám có biểu hiện quá mức khác thường mà quay sang nhìn những sách khác, khen: “Sách của ông thật phong phú.”
Thầy giáo Diệp: “Xa xa không đủ đâu. Chẳng qua cuộc đời ông luôn muốn tích trữ ít sách thôi.” Dừng một chút, ông nói: “Nếu cháu cảm thấy hứng thú, có thể tới mượn.”
Khúc Tiểu Tây vội vàng nói cảm ơn, cô biết những người thời đại này đều yêu sách như mạng. Thầy giáo Diệp có thể nói như vậy đã rất khách sáo rồi. Hai người trò chuyện vài câu với nhau, Khúc Tiểu Tây cuối cùng dẫn đám bạn nhỏ cùng rời khỏi.
Thầy giáo Diệp gật gật đầu mỉm cười nhìn theo bóng dáng cô.
Bọn cô đi đến tầng 2 đã không nhìn thấy Trương Ngọc Uyển đâu nữa. Em trai nhà họ Trương cùng với Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Nha trực tiếp về nhà, Khúc Tiểu Tây dẫn 3 cậu trai đi xuống lầu.
Tiểu Bảo đột nhiên nói: “Chị, cha em mời chị qua ăn cơm.”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày: “Mời chị?” Cô hỏi: “Vì sao?”
Tiểu Bảo nói trắng ra: “Có thể muốn nịnh chị đó.”
Khúc Tiểu Tây: “???”
Cô bật cười: “Cha em cần gì nịnh chị? Chị đâu thể giúp chú ấy cái gì.”
Chỉ nghe qua Thẩm Hoài giúp người khác, chưa từng nghe qua chuyện ông chú này cần người khác giúp.
“Có đó! Cha em muốn em cọ cơm nhà chị, vậy còn không phải có chuyện cầu chị sao?” Tiểu Bảo nói: “Cậu em muốn đến nhà chị cọ cơm đều không thành công, em nghĩ cha em hiển nhiên phải tìm cách nịnh chị cho tốt mới được.”
Khúc Tiểu Tây cười: “Nhà em không phải có đầu bếp nữ và bảo mẫu sao?”
Tiểu Bảo gật đầu, nghĩ nghĩ lại đáp: “Nhưng một đám người bọn họ cứ nhìn chằm chằm em ăn cơm, em thấy thực phiền.” Cậu nhóc bổ sung: “Cha em cũng không về nhà ăn cơm.”
Cái này Khúc Tiểu Tây hiểu, nghe nói đứa nhỏ này cơ bản đều ăn cơm một mình.
Cô nói: “Kỳ thật em muốn tới cứ tới, không sao cả.”
Tiểu Bảo: “!!!”
Cậu nhóc kinh ngạc nhìn Khúc Tiểu Tây, hình như không ngờ Khúc Tiểu Tây đáp ứng nhanh như vậy.
Khúc Tiểu Tây mang theo ý cười, nói: “Cậu của em là một người đàn ông trưởng thành sao có thể cả ngày đến chỗ chị ăn cơm được. Kể cả bọn chị có tính tiền thì cũng không thỏa đáng. Một hai bữa còn được chứ mỗi ngày đều tới chắc chắn không. Em thì khác, em vẫn còn là trẻ con, em đến cọ cơm, người khác sẽ không nói linh tinh.”
Tiểu Bảo: “Em cũng là đàn ông đó.”
Khúc Tiểu Tây liếc cậu nhóc: “À, đàn ông 13-14 tuổi.”
Tiểu Bảo đô đô miệng, cãi: “Em sẽ lớn nhanh thôi.”
Khúc Tiểu Tây: “À, lớn lên rồi thì sẽ không được tới cọ cơm nữa.”
Tiểu Bảo lập tức một giây liền biến thành mèo con: “Vậy thì… giờ em vẫn còn là trẻ con.” Cậu nhóc chân thành: “Vẫn là ăn cơm quan trọng nhất.”
Khúc Tiểu Tây bật cười.
Tiểu Bảo nói ngọt: “Chị là chị gái tốt nhất trên thế giới ó.”
Tiểu Bắc rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đứng một bên nói: “Đây là chị của em!”
Tiểu Bảo: “Chúng ta là anh em tốt, chị em cũng là chị anh, giống nhau.”
Tiểu Bắc: “Mới không giống nhau!”
Tức giận rùi đó nha!
Rõ ràng chị cậu, nhưng anh Tiểu Thạch Đầu cả ngày mở miệng chị ơi, đóng miệng chị à.
Tiểu Nha cũng gọi chị không kém miếng nào, à, Tiểu Nha là bé gái, cậu không so đo.
Nhưng Tiểu Bảo thế mà cũng gọi chị luôn, hừ!
Nhiều người muốn đoạt chị của nhóc thế????
“Mấy người bọn mi, bản thân không có chị bèn đi cướp của người khác.”
Tiểu Bảo: “……”
Tui giả chết, tui cứ gọi chị đó!
Hì hì!
Bọn họ đùa giỡn, Khúc Tiểu Tây không coi như chuyện gì đáng để tâm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc còn chưa ra ngoài, của nhà bọn cô đã bị gõ vang.
Khúc Tiểu Tây: “Ai thế nhỉ?”
Cô nhìn thoáng qua thời gian, mẹ Vương sẽ không tới sớm như vậy. Khúc Tiểu Tây mang đầu tóc lộn xộn ra ngoài mở cửa, hỏi: “Ai đó?”
Tiểu Bảo: “Chị, là em, em cùng cha em.”
Khúc Tiểu Tây kéo ra cửa phòng, nghi ngờ nói: “Hai người sao lại tới?”
Đã lâu cô không gặp Thẩm Hoài, mấy năm rồi mà người này cũng chẳng có biến hóa gì.
Ngược lại Thẩm Hoài không ngờ có thể nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch này của cô, hắn ta kinh ngạc sững người.
Khúc Tiểu Tây không có ý cho họ vào cửa, chỉ hỏi: “Có việc gì à?”
Thẩm Hoài: “Không biết buổi tối hôm nay cô có rảnh không? Cha con bọn tôi muốn mời cả nhà cùng ăn cơm.”
Hình như sợ Khúc Tiểu Tây không đi, hắn ta lại nói: “Tôi cũng gọi cả Túc Bạch. Mọi người lâu rồi không tụ họp, cùng nhau ăn một bữa cơm ha?”
Khúc Tiểu Tây đang muốn nói chuyện thì liếc thấy trên cầu thang có móng người mặc sườn xám màu lam, cô nhớ hình như đây là Trương Ngọc Uyển.
Rất nhanh cô đã rời tầm mắt, dù sao chẳng liên quan gì đến cô.
Cô nói: “Có thể, mấy giờ?”
Thẩm Hoài mỉm cười nói: “5 giờ rưỡi? Tôi về sẽ đón cô.”
Khúc Tiểu Tây: “Ừ.”
Nói xong, liền đóng cửa.
Thẩm Hoài đè cửa, nói: “Gọi Tiểu Đông Tiểu Bắc ra đi, tôi đưa hai đứa đi luôn.”
Khúc Tiểu Tây gãi gãi đầu, nói: “Được rồi.” Cô gọi anh em nhà mình, lại nói: “Cảm ơn chú!”
Tầm mắt Thẩm Hoài dừng trên mặt cô, cười nói: “Nên làm mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận