Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 451. EQ quá thấp

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Chú ta nghiêm túc: “Tôi cảm thấy, Túc tiên sinh chắc đang rất vui.”
Túc Bạch trước này đều mang gương mặt không biểu tình, ấy vậy mà vừa rồi lại cười như đóa hoa rồi nhảy đầm nữa chứ, nếu nói không có chuyện gì đến chú ta cũng không thể tin nổi.
Thẩm Hoài yên lặng nhìn phương hướng Túc Bạch biến mất, hơi hòa hoãn một chút rồi mới nói: “Cậu ta có phải không cùng Khúc Tri Thiền ở một phòng không?”
Hai người nhìn lại số phòng, quả nhiên.
Thật không phải.
Thẩm - Công tử lăng nhăng - Hoài vô cùng khó hiểu: “Lại không ở cùng một chỗ, có cái gì mà hưng phấn?”
Bí thư lắc đầu, mặt mê mang: “Không rò nứa!”
Không cẩn thận nói luôn cả giọng quê rồi.
Thẩm Hoài sâu kín: “Tôi không hiểu nổi tâm tình của mấy thiếu niên ngây thơ.”
Bí thư: “Nhưng… Túc tiên sinh cũng hai mươi mấy rồi.”
Này… thật không thể xưng là thiếu niên.
Thẩm Hoài tự đáy lòng nói: “Cái này thì chú không hiểu rồi. Tôi nói chính là tuổi tâm lý ấy chứ không phải tuổi thân thể đâu. Mà kể cả có nói về tuổi thật thì Túc Bạch cũng đâu lớn lắm.”
Cẩn thận ngẫm lại mới thấy Túc Bạch không hơn Khúc Tiểu Tây mấy tuổi. Nhà mi không thể nói người ta có vẻ ngoài thành thục góc cạnh rồi lại thêm một gương mặt rắn giỏi mà cho rằng người ta là một ông chú được. Chuyện như vậy vốn không thể.
Bí thư: “Thật khiến người ta không hiểu nổi!”
Thẩm Hoài gật đầu, lần này hắn đã hoàn toàn tỉnh rượu, cả người lộ ra cảm giác mệt mỏi rệu rã. Hắn nói: “Tôi thiệt tình cảm thấy Túc Bạch là người cực khó hiểu.”
Bí thư trong lòng xúc động gật đầu nói: “Có đôi khi chỉ số thông minh quá cao còn chỉ số EQ quá thấp lại khiến người ta không hiểu được như vậy đấy.”
Hai người nâng nhau đứng lên, Thẩm Hoài: “A má ơi, còn làm tôi ngã nữa chứ. Đúng là tên xúi quẩy, đêm hôm rồi mà còn dọa người ta…. Cũng may đèn vẫn còn sáng, bằng không……”
Suy nghĩ một chút, Thẩm Hoài bỗng nhiên bị dọa. Bọn hắn vốn đều đã say khướt, nếu lên trên tầng mà tự nhiên xuất hiện một tên đàn ông nhảy loạn xạ giữa trời tối đen như mực thì chắc chắn sẽ cho rằng mình gặp quỷ? Thật khủng bố!
Thẩm Hoài: “Thằng nhãi xui xẻo.”
Đại khái do uống hơi nhiều rượu một chút nên Thẩm Hoài không còn bình tĩnh như trước, ngược lại vừa đi vừa lải nhải oán trách.
Mà lúc này Khúc Tiểu Tây đang dán người trên cửa nghe lén rốt cuộc cũng yên tâm. Cô cũng nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài. Thật không ngờ hai người Thẩm Hoài lại trở về đúng lúc này, nghe ngóng một lúc cô mới thấy tiếng đóng cửa.
Thấy không còn tiếng động nữa Khúc Tiểu Tây mới bước vào phòng tắm, cô vừa ngâm nga khúc nhạc trong miệng vừa tắm rửa, cảm thấy bản thân là bé con tỏa sáng nhất trên sân khấu này.
Thật ra trong lòng Khúc Tiểu Tây cũng không có ý định tìm bạn trai. Ai bảo thời đại loạn lạc như bây giờ mà tìm người yêu cũng chẳng khác gì vẫn sói vào nhà. Vì thế trước nay cô vẫn tình nguyện độc thân, miễn cho bị người ta lợi dụng.
Ấy thế mà kế hoạch lại biến hóa nhanh như vậy.
Suy nghĩ kỹ một chút mới thấy vận mệnh đều đã được chú định từ trước. Khúc Tiểu Tây tin tưởng Túc Bạch, bọn cô đã quen nhau được 3 năm, Túc Bạch là loại người gì, Khúc Tiểu Tây cô đại thể cũng có thể đoán khá rõ. Cho nên kể cả cô không yêu đương với anh thì vẫn tin tưởng.
Hơn nữa, nhìn thấy Túc Bạch, cô cứ như thấy được bản thân mình kiếp trước không ngừng không ngừng nghỉ làm thêm, dù thực tế chẳng hề giống nhau. Thế nhưng Khúc Tiểu Tây với một người 'giống' mình, từ sâu trong nội tâm lại có sự tín nhiệm tự nhiên. Chính vì nguyên nhân này mà cô dễ ở chung với Túc Bạch.
Khúc Tiểu Tây nằm trên giường mặc áo ngủ lăn lộn hoàn toàn không thấy buồn ngủ chút nào. Sao anh đột nhiên lại có tâm tư ấy nhỉ?
Khúc Tiểu Tây cũng không biết.
Cô càng không hiểu tại sao mình như ma xui quỷ khiến cứ thế đồng ý với anh.
Cô biết mình là người rất quyết đoán, làm việc nếu đã quyết định thì sẽ không do dự. Tuy nhiên chuyện lớn liên quan đến quãng đời còn lại thế này mà cô lại không chút chần chừ. Cô cứ cảm thấy lúc ấy mình chắc bị trúng độc rồi.
Có lẽ… do ánh trăng quá đẹp?
Đều do ánh trăng gây họa cả.
Khúc Tiểu Tây cứ lăn qua lộn lại rồi đem đầu chôn sâu dưới gối, a a a phát ra âm thanh quái đản.
Chỉ a a vẫn chưa đủ, cô thấy do ánh trăng gây họa nên cô không hối hận nữa.
Hoàn toàn không hối hận.
Khúc Tiểu Tây phiền muộn đá đá chân lên trời, càng thấy mình quả nhiên bị trúng tà.
Túc Bạch à, từ hôm nay trở đi anh đã là bạn trai của cô rồi.
Khúc Tiểu Tây càng không thể nằm được nữa, cô đi tới cửa sổ, mở cửa ra. Bên ngoài cửa sổ lúc này vẫn tối đen như mực, lúc này mới 3 giờ hơn nên ánh bình minh vẫn chưa lên, trên đường cũng chẳng có ai đi lại. Khúc Tiểu Tây thò đầu ra ngoài cửa sổ hô lớn: “A a a a a!!!”
Hít sâu một hơi, lại hét: “A a a a a a a a!”
Ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói hùng hùng hổ hổ, theo sát có người kéo cửa sổ ra: “Mẹ nó, đồ điên nào mà đêm hôm còn hét? Muốn chết à?”
Ngay sau đó lại có âm thanh truyền đến từ cửa sổ khác, Khúc Tiểu Tây - kẻ quấy nhiễu cuộc sống về đêm của người dân vội vàng lùi vào sau cửa sổ, dựa người vào thành cửa thở dốc. Bên ngoài âm thanh hùng hùng hổ hổ vẫn còn liên tục phát ra. Khúc Tiểu Tây vội cuộn tròn người lại.
Cô sai rồi.
Do cô không đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận