Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 380. Chỗ giấu tiền chân chính

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây vội hỏi: “Vậy dì không tìm người ở phòng tuần bộ sao?”
Mẹ Vương: “Những chỗ như phòng tuần bộ làm gì quan tâm đến mấy chuyện cỏn con này của dì. Dì tìm bọn họ có khi còn phải mất thêm tiền. Dân chúng nghèo khổ như bọn dì nếu không may mất đồ cũng chỉ có thể chịu đựng thôi.”
Khúc Tiểu Tây a một tiếng.
Mẹ Vương hình như nghĩ tới cái gì, lập tức nói: “Dì biết con người Lôi tổng cảnh trưởng khá tốt. Thế nhưng không phải ai cũng giống như cậu ta, đa phần những người làm việc ở đó đều mặc kệ. Hơn nữa tuần bộ tô giới với bên ngoài làm việc không giống nhau. Nơi này……”
Bà ẩn ý: “Ở trong đây đều là người không phú thì quý, mấy người đó không dám trêu vào. Dĩ nhiên thái độ của họ phải tốt rồi. Tuy nhiên bên ngoài thì không giống thế đâu. Đặc biệt là mấy chỗ như nơi bọn dì ở. Mấy người họ chẳng thèm cho sắc mặt gì tốt đâu.”
Khúc Tiểu Tây cười: “Lôi Tổng cảnh trưởng cũng không phải người dễ đối phó gì.”
Mẹ Vương gật đầu: “Vậy cũng phải, không có lợi thì không dậy sớm.”
Bà đã nhìn ra, vị Lôi đội trưởng kia đến tìm tiểu thư nhà bà không phải vì tham sắc nhưng cũng vì ham tài.
Tiểu thư nhà bà là người vô cùng tài hoa, mấy người đó còn đang trông cậy vào tiểu thư để phát tài đấy.
Khúc Tiểu Tây: “Tuy nói tìm phòng tuần bộ chưa chắc có ích nhưng vẫn có tác dụng làm cho đám trộm cắp đó phải sợ hãi. Nếu dì không tìm phòng tuần bộ, thời gian dài sẽ khiến lá gan đám trộm cướp kia càng ngày càng lớn, nói không chừng một thời gian sau chúng còn tiếp tục theo dõi dì nữa. Đây không phải là chuyện tốt đâu.”
Mẹ Vương dù chưa được đọc sách biết chữ nhưng vẫn hiểu một chút, bà nói: “Dì cũng biết mà, đám trộm này ở chỗ dì thành công trộm được tiền chắc chắn sẽ còn muốn tới nữa. Bây giờ dì không cất giấu tiền ở chỗ lần trước nữa mà cẩn thận hơn nhiều. Dì đoán bọn chúng đang chờ dì tiết kiệm được nhiều tiền hơn. Phi! Đồ táng tận lương tâm! Tiền tiết kiệm 4-5 năm của dì phần lớn bị trộm đi hết. Lúc ấy nếu không phải dì chia tiền ra giấu ở hai chỗ, còn thừa lại một ít thì chắc dì cũng không thể sống nổi nữa.”
Những việc này không đề cập tới còn tốt, nhắc tới lại bắt đầu khó chịu.
“Cũng may lần này dì giấu kỹ.” Mẹ Vương đối với Khúc Tiểu Tây cũng không dấu giếm, nói: “Dì tiếp tục đào một cái hố bên cạnh chỗ cũ, tiếp tục giấu.”
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Dì cũng thật khôn khéo, chỗ như vậy mới là nơi giấu tốt.”
Mẹ Vương đắc ý: “Dĩ nhiên! Đám trộm kia kể cả có đến nữa thì cũng tìm không thấy, chắc chắn chúng không nghĩ được dì lại giấu ngay bên cạnh đâu.”
Đột nhiên Khúc Tiểu Tây yên tĩnh lại, cô nhấp miệng, cau mày nhăn trán.
Mẹ Vương vừa ngẩng đầu đã thấy biểu tình này của cô, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, làm sao vậy?”
Khúc Tiểu Tây lắc đầu nói: “Không có việc gì, cháu nghĩ tới chuyện khác.”
Cô xoay người đi ra ngoài phòng khách, yên tĩnh ngồi một chỗ, mãi sau vẫn không nhúc nhích.
Có đôi khi loại đồ mang tên ký ức này cần phải chậm rãi từ từ dẫn dắt mới được. Khúc Tiểu Tây ban đầu còn chưa nhớ ra, vừa rồi cùng mẹ Vương nói chuyện phiếm bỗng nhiên cô nhớ đến một ch hình như cô đã biết Bạch lão gia giấu số tiền kia ở nơi nào rồi.
Thế mới nói, có đôi khi biết trước cốt truyện lợi vậy đấy.
Đúng là cô không nhớ rõ chi tiết rành mạch từng chút một nhưng không phải không có bất cứ cơ hội gì mà vẫn có thể đột ngột nghĩ ra. Giống như vừa rồi khi mẹ Vương đề cập đến chuyện giấu tiền thì cô thình lình nhớ đến tiền của Bạch lão gia.
Người này vừa tham lam lại vừa khắc nghiệt chắc chắn sẽ không tin tưởng bất cứ ai. Tiền của gã ta kỳ thật không giấu ở chỗ nào xa quá. Nếu giấu quá xa gã ta chắc chắn sẽ không yên tâm. Cho nên thực chất tiền của gã ta sẽ giấu ở tầng hầm. Nếu thật sự có tâm thì việc tìm ra số tiền này cũng chẳng khó. Tuy nhiên vị trí này kỳ diệu ở chỗ, rõ ràng là nhà kho nhưng chỉ để một số đồ vật bình thường. Có lẽ ở những gia đình nghèo khổ người ta còn giấu vài thứ tốt chứ trong mắt cô phu nhân Bạch gia và rất nhiều người khác thì mấy món đồ này chẳng coi là gì cả. Chỉ vài món lăng la tơ lụa cùng chút da lông linh tinh thì có đáng gì.
Mà những đồ vật đáng giá chân chính trong nhà lại đặt ở mặt thất trong thư phòng Bạch lão gia.
Nhà kho có thể coi như phương án dự phòng của mật thất trong mắt nhiều người, trên thực tế mật thất mới là phương án dự phòng thực sự cho nhà kho.
Đây chính là cách giấu đồ khôn ngoan nhất.
Dù không biết Bạch lão gia vì sao không đem bức tranh kho báu cũng đưa đến nhà kho nhưng Khúc Tiểu Tây có thể đoán cách giấu đồ của gã ta giống với mẹ Vương. Chẳng qua lợi dụng khoảng tối dưới bóng đèn mà thôi coi như dựa vào tâm lý con người để đánh lạc hướng.
Khúc Tiểu Tây thật ra không nghĩ tới Bạch lão gia không đem thứ gọi là 'kho báu' kia đặt cùng nhau không phải không muốn mà có lý do. Ban đầu là bởi chưa tìm được. Sau này gã ta bị Khúc thị đẩy ngã nằm liệt giường nên không có sức làm chuyện như vậy nữa.
Nếu để người khác làm thì gã ta lại không thể nào tin tưởng được.
Cũng chính bởi như vậy, trời xui đất khiến làm mọi người càng không thể tìm ra chỗ giấu tiền chân chính của gã ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận