Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 364. Điều tra

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây không thích miễn cưỡng người khác, cô đáp: “Được, vậy dì về trễ thì sáng mai cũng đến muộn chút nha.”
Mẹ Vương bật cười: “Tiểu thư ngàn vạn đừng nói như vậy, dì đâu quan tâm việc hơn kém chút thời gian đó đâu.” Hình như nghĩ tới cái gì, bà ướm lời: “Đúng rồi, tiểu thư, dì thấy quần áo hai vị thiếu gia đều có chút không vừa nữa rồi, cháu sắp xếp lại xem, dì sẽ sửa cho?”
Ngày thường những chuyện nhỏ như vậy bà cũng không quá để ý. Hôm nay cũng tình cờ gặp được mẹ Hứa, lại nghe bà ấy nói đến chuyện này, bà mới nhớ ra quần áo của mấy đứa nhỏ đều không vừa nữa.
Khúc Tiểu Tây: “Cũng đúng, đêm nay cháu sẽ kiểm tra hết quần áo, cái nào cần sửa, cháu sẽ để riêng ra.”
Cô nhìn thoáng qua đồ thể dục trên người Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc, nói: “Đồ thể dục như thế này chẳng có cách nào sửa được. Cháu định thu dọn một chút rồi cho hai người họ mang đến Võ quán, chắc ở đó sẽ có mấy đứa nhỏ mặc vừa, chỉ là không biết đám nhỏ có muốn mặc quần áo cũ như vậy không thôi.”
Mẹ Vương vỗ chân: “Ai ui, tiểu thư của tôi ơi, bọn họ làm gì có chuyện không muốn? Cháu không biết đấy chứ, bây giờ có nhiều gia đình vất vả lắm, đây lại là thứ vô cùng tốt. Cháu mua ở công ty bách hóa cơ mà, nhìn chất lượng này mà xem, nhìn tay nghề thủ công này mà xem, đều là hàng loại một đấy. Quần áo này cũng có 6-7 phần mới, nếu mang ra bán ở các cửa hàng còn có thể đổi được chút tiền ấy chứ. Có đồ ngốc mới không cần.”
Đồ thể dục mà hai người họ mặc mới chỉ dùng được một năm. Tiểu Đông vốn là một cậu trai lịch sự văn nhã. Tiểu Bắc tuy có hoạt bát chút nhưng ngày thường cu cậu còn phải đi học, thời gian đến võ quán ít hơn nhiều. Thành ra đồ thể dục của hai người nhìn vẫn còn khá mới.
Nếu như đổi sang những nhà bình thường thì quần áo của Tiểu Đông chắc chắn phải để lại cho Tiểu Bắc mặc tiếp. Mẹ Vương liếc qua đã biết tiểu thư nhà bà không có ý định này nên cũng không lắm miệng.
Dù sao tiểu thư cũng không phải người hồ đồ, trong lòng cô bé chắc chắn hiểu rõ.
Mẹ Vương đã làm công cho nhiều nhà, gặp qua không ít gia đình giàu có, không nói bản thân biết hết nhưng chút hiểu biết về tính cách con người vẫn có phần nào. Có lẽ nếu ở chung một thời gian ngắn thì người ta sẽ chỉ cảm thấy tiểu thư là một thiếu nữ trẻ tuổi không dành thế sự. Ở chung một thời gian bà mới biết, thật ra không phải như thế.
Tiểu thư nhà bà làm việc trước nay đều quang minh chính đại, trong sạch mà thanh cao.
Bà nói: “Vậy được, cháu sắp xếp đi, nếu đồ nhiều, dì sẽ mang qua bên kia.”
Khúc Tiểu Tây nói: “Vâng, cảm ơn dì.”
Mẹ Vương bật cười: “Việc nên làm mà.”
Buổi tối sau khi mẹ Vương ra về, Khúc Tiểu Tây bắt đầu sửa soạn một chút quần áo cho hai cậu trai, một ít quần áo bông có thể sửa lớn hơn một chút nhưng Khúc Tiểu Tây không có ý định tốn thời gian làm gì. Dù sao cũng chỉ có một ít, chẳng đáng bao nhiêu cả. Khúc Tiểu Tây xem xét kỹ rồi nghiêm túc đặt sang một bên.
Tiểu Đông và Tiểu Bắc hai người cũng đi theo làm việc. Đây chính là ưu điểm của hai người họ, dù việc gì cũng không để Khúc Tiểu Tây làm một mình. Chuyện lớn có thể không giúp nhưng họ sẽ cố gắng làm những chuyện nhỏ trong khả năng cho phép.
Ba người sửa sang lại mười mấy bộ quần áo. Khúc Tiểu Tây lại chọn ra mấy đôi giày da mà hai người không đi vừa nữa, tất cả đặt vào trong túi. Số quần áo của nhà cô so với những gia đình có tiền chẳng đáng là bao, ngược lại so sánh với những gia đình nghèo khổ lại rất nhiều.
Tiểu Bắc làm tổng quản chịu trách nhiệm về phí sinh hoạt trong nhà nhìn nhìn, cu cậu nghiêm túc nói: “Kỳ thật chúng ta không cần mua nhiều quần áo như vậy.”
Không sửa sang lại thì phát hiện quần áo đều đã ngắn nhỏ hơn rất nhiều.
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Trong điều kiện cho phép thì không cần để bản thân phải khổ làm gì.”
“Nhưng chị sẽ rất vất vả.” Tiểu Bắc nghiêm túc hẳn lên: “Em hy vọng chị có thể nhẹ nhàng hơn chút.”
Tiểu Đông lập tức: “Anh cũng thế.”
Khúc Tiểu Tây nhỏ giọng: “Nhà chúng ta có tiền.”
Hai người lập tức hiểu ý, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều a một tiếng thật sâu.
Khúc Tiểu Tây: “Chúng ta không lãng phí, nhưng cũng không cần quá mức tiết kiệm, người sống ở đời, đáng sợ nhất chính là người đã chết mà tiền không tiêu được.”
Tỷ như, cô!
Nếu không phải còn có một cơ hội để sống lại, giờ chắc cô còn đang khóc ở địa phủ.
Khúc Tiểu Tây: “Được rồi, thu dọn một chút đi.”
“Được!”
Cuộc sống hàng ngày của Khúc Tiểu Tây trải qua rất đỗi bình thường, nếu so sánh thì có vẻ những người khác lại không như vậy.
Lôi đội trưởng và mấy người Khúc Tiểu Tây không giống nhau. Cả nhà Khúc Tiểu Tây đều không có thói quen thức đêm, luôn cho rằng phải nghỉ ngơi mới có sức lực làm việc. Lôi đội trưởng không như thế, mới sáng sớm đã tinh thần sáng láng. Tính cách của hắn ta vỗn cũng không thuộc loại người dịu dàng, vừa mới đến nơi đã chỉ huy tâm phúc một lần nữa điều tra tỉ mỉ kỹ càng về Khúc Tiểu Tây.
Nếu xem xét kỹ thì hắn ta muốn điều tra một người còn có ưu thế hơn so với Đỗ Bách Tề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận