Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 221. Không phải cố ý?

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
“Bắt đầu đi.”
Lấy Túc Bạch cầm đầu, động tác mọi người cũng bắt đầu gắp thức ăn.
Khúc Tiểu Tây: “Ăn từ từ, bằng không dạ dày sẽ không thoải mái.”
Trước đây Tiểu Đông và Tiểu Bắc ăn không đủ no cũng dần hình thành thói quen ăn nhanh. Mãi một năm gần đây mới dần khôi phục lại bình thường. Mọi người đang trong thời kỳ phát triển cơ thể, ăn uống không thể ít, kể cả bé gái như Tiểu Nha cũng có thể ăn được một chén cơm lớn. Khúc Tiểu Tây thấy con bé còn chưa đã thèm cũng không dám lấy thêm cơm. Một đứa bé mới 4 5 tuổi ăn nhiều quá cũng không phải chuyện tốt.
Khúc Tiểu Tây không thêm cơm mà múc một chén canh cho con bé.
Quả nhiên, cô bé ừng ực ừng ực uống vào.
Một bữa cơm chiều, ăn đến cả chủ và khách đều tận hứng.
Khúc Tiểu Tây đã nhìn ra, nếu mời Túc Bạch ăn cơm, mặc kệ làm nhiều hay ít đồ ăn đều sẽ ăn sạch tới sáng bóng, lần nào cũng vậy
Lần này ấy vậy mà cơm còn thừa một ít. Túc Bạch nhìn chằm chằm chậu cơm dư lại, ánh mắt rất cố chấp.
Khúc Tiểu Tây: “Nếu anh thích, có thể mang đi.”
Túc Bạch mỉm cười, đồng ý ngay: “Được.”
Cơm này nhà bọn cô dù không thêm thức ăn, trực tiếp ăn luôn cũng ngon, bên trong đã đủ dinh dưỡng rồi, nên Túc Bạch thật đúng là không chút khách khí.
Khúc Tiểu Tây: “Anh chờ một chút.” Cô xới riêng ra một chén, nói: “Tiểu Nha, cái này cho anh em.”
Tiểu Nha đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Cảm ơn chị, em không lấy đâu.”
Nhà bé luôn cầm đồ của chị về, Tiểu Nha nghe anh trai nói, tất cả đều là nhân tình. Bé không biết thiếu nhiều nhân tình nhà người ta như vậy thì hai anh em phải trả như thế nào. Hơn nữa bé và anh trai luôn hoài nghi người khác đã biết chuyện nhà mình. Nếu không phải biết thì sao mọi người đều đối tốt với hai anh em bé thế?
Trước kia không như vậy.
Tiểu Nha khẩn trương nắm chặt nắm tay.
Túc Bạch: “Nó không cần thì để hết cho anh đi.”
Vị này thật là một chút đều không khách khí.
Khúc Tiểu Tây: “Anh còn giành với trẻ con nữa?”
Khúc Tiểu Tây: “Tiểu Nha mau cầm thức ăn mang về đi, đừng luôn khách khí như thế.”
Túc Bạch: “Nó không phải không cần sao?”
Khúc Tiểu Tây: “Ai nói? Tiểu Nha ngượng thôi, con bé đương nhiên muốn.” Cô đẩy đẩy Tiểu Nha, giục: “Nghe lời, nhanh lên, bằng không anh trai này lại muốn cướp cơm.”
Tiểu Nha không nhịn được bật cười.
Tiểu Bắc bưng cơm, dắt Tiểu Nha nói: “Đi, anh đưa em về.”
Tiểu Nha: “Em……”
“Đi đi thôi.”
Khúc Tiểu Tây nhìn bạn nhỏ, cười nhẹ.
Thấy mấy bạn nhỏ lên lầu, Khúc Tiểu Tây duỗi tay, Túc Bạch sửng sốt một chút, đại khái hiểu được ý cô, Khúc Tiểu Tây thuận thế cùng anh đập tay, hô hào: “Tác chiến đại thành công.”
Trong đôi mắt Túc Bạch mang theo chút ý cười, anh không phải người thích lo chuyện bao đồng nhưng có lẽ bị mọi người ở đây ảnh hưởng. Mọi người đều giả bộ 'ngẫu nhiên' giúp đỡ hai đứa bé. Anh thấy nhiều lần dần dần thành thói quen. Hơn nữa nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu bận bận rộn rộn lại nghĩ đến bản thân mình. Đáng ra anh không phải là một người mềm lòng như thế, ấy vậy mà nhìn đứa bé có chút giống mình trước đây lại thêm vài phần trắc ẩn.
Hơi giống một chút đã không nhịn được mà giúp đỡ.
Kể ra cũng kỳ quái. Ba anh em trước mắt này tuổi cũng không lớn mà mọi người đều như không thấy mấy đứa đáng thương nhỏ yếu bất lực cần giúp đỡ. Cứ như tất cả đều cam chịu ba đứa bé có thể tự chống đỡ môn hộ.
Túc Bạch đánh giá trên dưới Khúc Tiểu Tây không ngừng.
Khúc Tiểu Tây lập tức cảnh giác: “Anh nhìn cái gì?”
Túc Bạch trầm tư, nói: “Anh nghĩ mấy đứa lớn hơn không bao nhiêu so với Tiểu Thạch Đầu, sao mọi người lại không thấy mấy đứa cần giúp đỡ nhỉ?”
Khúc Tiểu Tây: “Bởi vì bọn em vốn không cần mà!”
Túc Bạch nghĩ nghĩ một chút mới cảm thấy có đạo lý. Từ lúc anh dọn vào đến nay đã biết người nhà này có người đọc sách, viết văn, có thể chống đỡ môn hộ. Chỉ là anh không nghĩ mọi người cũng có ý tưởng tương tự. Nhà mấy đứa mỗi ngày đều tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của thức ăn, gia đình như thế cần gì giúp đỡ.
Hơn nữa mọi người đối với những người đọc sách luôn có một loại bản năng tính thể từ sâu trong tâm khảm. Một cô bé, lại là một cô bé gia đình bình thường làm sao có cơ hội được đọc sách, viết chữ? Như vậy chắc phải có xuất thân từ gia đình giàu có. Cô bé này lại còn không có bộ dạng ghen ghét, chanh chua.
Xuất thân hẳn đến từ một gia đình giàu có tri thư đạt lý.
*Tri thư đạt lý: Được đọc sách am hiểu đạo lý.
Đại khái như vậy nên rất nhiều người tự hình thành phản xạ có điều kiện cảm thấy mấy đứa bé này đều không phải kẻ yếu.
Trái lại Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Nha lại bị mọi người chứng kiến cảnh cha mẹ vứt bỏ, cảm nhận này hoàn toàn khác biệt, có thể kích thích tâm lý đồng tình của mọi người.
Túc Bạch suy nghĩ cẩn thận, cũng không nói gì nữa, ngược lại thẳng thắn: “Anh thật sự không thể lý giải tại sao cha mẹ hai đứa nó lại vứt bỏ con mình?”
Đừng nhìn Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ, thằng bé ra ngoài làm việc kiếm cũng không ít.
Thật sự khiến người ta không thể lý giải.
Khúc Tiểu Tây: “Ai biết được? Có lẽ… cũng không phải cố ý?”
Chuyện như vậy, bọn họ đều là người ngoài đều không thể tùy tiện nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận