Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 309. Ít kiến thức

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Anh nói: “Đúng rồi, em có biết chuyện về tài sản Bạch gia không?”
Khúc Tiểu Tây: “Gì ạ?”
Túc Bạch: “Chính là chỗ tài sản mà trước đây Bạch lão gia đã bán vài cửa hàng nhà bọn em, lại thêm một ít đồ cổ để đổi lấy tiền mặt đó. Đám người Bạch gia kia chuyển hết số tiền ấy thành vàng để phòng thân, giấu ở một nơi bí ẩn.”
Chuyện này Khúc Tiểu Tây có biết một hai, kho báu cô hư cấu là giả nhưng việc Bạch lão gia giấu tiền lại vô cùng chính xác.
Khúc Tiểu Tây: “Như thế nào? Có người tìm được rồi?”
Túc Bạch lắc đầu: “Không, chưa có ai tìm được. Không phải bởi lúc trước kho báu giả kia không nắm được trong tay sao? Mọi người không có cách nào khác, ai bảo chó không cắn được nhím. Bây giờ tất cả mọi người đều đặt ánh mắt vào chỗ tài sản kia của Bạch gia. Bạch lão gia rồi cũng đã chết rồi, nếu tìm được tài sản mà ông ta giấu đi thì càng tốt. Kể cả người Bạch gia có muốn không thể chịu được áp lực của mọi người. Lại nghe nói, thật ra Bạch lão gia trước khi chết đã nói chỗ mình giấu tiền, thế nhưng sau đó lại bị vị cô phu nhân Bạch gia kia giấu hết rồi.”
Khúc Tiểu Tây nghe nghe được mùi ngon, lập tức hỏi: “Sau đó thì sao? Có phải thật như vậy?”
Túc Bạch: “Ai biết là thật hay giả? Có điều cô phu nhân Bạch gia quả thực đã đào ba thước đất nhà cũ Bạch gia lên mà vẫn không tìm thấy gì, thật khiến người ta khó hiểu. Mỗi tội….” Anh dừng một chút, cười cười, nói: “Vị cô phu nhân Bạch gia này đang muốn cùng Thẩm gia liên hôn. Cô ta muốn đem con gái gả cho Tiểu Bảo.”
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Cô không thể tưởng tượng nổi mà trừng mắt thật lớn, không thể nào tin được, chuyện lại ảo diệu như vậy.
Kể cả không có bọn cô thì những người này vẫn cứ gặp nhau, nam chính với nữ chính kiểu gì cũng dây dưa?
“Kia…… Thẩm gia đồng ý sao?” Khúc Tiểu Tây gấp không chờ nổi hỏi.
Túc Bạch cổ quái liếc mắt nhìn Khúc Tiểu Tây một cái, nói: “Em cảm thấy có khả năng không?”
Khúc Tiểu Tây: “Có lẽ bọn nhỏ tự mình…… thích nhau thì sao?”
Túc Bạch: “Làm sao có thể. Tiểu Bảo nói, con nhóc kia chơi còn không vui bằng Tiểu Nha đâu, không biết xuống sông cũng chẳng thể trèo lên cây.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Thật xin lỗi, tui sai rồi!
Quả nhiên người ta nói, cháu ngoại giống cậu thật không sai.
Ông cậu này là thẳng nam như thế, sao có thể trông cậy vào đứa cháu trai như Tiểu Bảo là một cậu trai ấm áp hiểu ý người được.
Khúc Tiểu Tây yên lặng nhìn trời, phiền muộn thay cho hai nửa kia tương lai của hai người này. Nhìn xem hàng xóm này của cô làm gì kìa, giỏi thật đấy! Đến quan tâm bạn bè cũng chẳng muốn động cơ mà.
Khúc Tiểu Tây: “Vị cô phu nhân Bạch gia kia cũng không phải người đơn giản đâu. Đầu óc cô ta còn linh hoạt hơn Bạch lão gia nhiều.” Cô cười cười, đáp: “Nếu có ý định qua lại với cô ta thì tốt nhất phải cẩn thận hơn, bằng không cô ta có thể đem người nuốt đến cái xương cũng không nhả ra.”
Túc Bạch gật đầu: “Quả thực như thế. Bởi vậy nên có rất nhiều người suy đoán rằng tài sản của Bạch gia thật ra đều đang trong tay cô ta. Vì thế cô ta mới lập tức muốn mượn sức Thẩm Hoài để bảo vệ. Cũng không biết sau khi bị ông anh rể kia của anh cự tuyệt thì bước tiếp theo cô ta định làm gì.”
Khúc Tiểu Tây: “Cô ta nhất định sẽ nghĩ cách thả tin tức ra ngoài khiến người ta liên tưởng đến việc tài sản riêng mà Bạch lão gia đang giấu đã bị bà cô ngu xuẩn của em cầm hết đi rồi.”
Túc Bạch: “?”
Khúc Tiểu Tây: “Nếu là em, em chắc chắn sẽ làm như vậy. Em tin, cô ta cũng thế. Dù có lấy được tài sản riêng của Bạch gia hay không, khi mà sự chú ý của mọi người đều đặt trên người cô ta thì dẫu sao cũng không phải chuyện tốt gì. Cách tốt nhất chính là di dời ánh mắt mọi người, hướng mọi người tìm đến Khúc thị. Nói không chừng, cô ta còn là người đầu tiên tìm được Khúc thị, sau đó chơi chết bà ta. Lúc đó sẽ tìm cách để mọi người thấy được một người đã chết, người chết rồi dĩ nhiên không đưa đến phiền toái nữa. Hiển nhiên chẳng ai tìm thấy được cái gì rồi.”
Túc Bạch: “Cao thủ mấy người đều chơi như vậy à?”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày làm ra vẻ lão đại đỉnh cấp: “Cái này thì gọi gì là cao thủ? Chỉ là chút suy đoán còn con như trò chơi của mấy đứa trẻ thôi. Đâu có gì cao thâm đâu.”
Túc Bạch bật cười: “Xem ra vẫn là anh ít kiến thức.”
Khúc Tiểu Tây: “Không phải anh ít kiến thức, kiến thức của em cũng không nhiều mà. May mà em thông minh.” Cô đắc ý dào dạt: “Đừng tưởng chỉ có mình anh đầu óc thông minh mới được gọi là thông minh. Loại người như em vừa linh hoạt vừa giỏi biến hóa cũng rất quan trọng đấy.”
Túc Bạch: “Khoác lác quá nhỉ?”
Khúc Tiểu Tây: “Em vui.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận