Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 467. Ra mắt

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
“Câu chuyện này… thật đúng là hoàn chỉnh không có một tia sơ hở.” Thẩm Hoài cảm khái: “Chắc do người chuyên nghiệp làm.”
Khúc Tiểu Tây lay động cái ly sữa bò còn thừa không nhiều lắm của mình một chút, mỉm cười: “A?”
Túc Bạch nhìn ly sữa bò của cô hỏi: “Em không uống sao?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Không muốn uống nữa.”
Túc Bạch: “Vậy đưa anh.”
Không chê chút nào, một ngụm hết luôn.
Khúc Tiểu Tây cười nói: “Ăn no chưa anh?”
Túc Bạch gật đầu, anh thấy Khúc Tiểu Tây ăn không nhiều lắm, nói: “Anh chờ em.”
Khúc Tiểu Tây ừ một tiếng, cô cắn trứng gà, nói: “Có đôi khi ấy à, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Gặp ma sớm một chút chưa chắc đã không phải chuyện tốt. Ít nhất khi chưa tạo thành hậu quả quá lớn mà gặp phải mà còn có thể dừng cương trước bờ vực. Thế còn hơn sau khi hại người rồi mất đi tính mạng.”
Thẩm Hoài: “Quả đúng như thế. Bây giờ bên ngoài ai cũng nói vậy. Cũng may còn có thể dừng cương trước bờ vực. Bằng không đến chết như thế nào cũng không biết. Có điều, kể cả chuyện đáng sợ như vậy nhưng vẫn có rất nhiều người tò mò qua xem. Cô phu nhân Bạch gia cũng mang vài người đi qua. Bên đội bảo an cũng cho người tới, tình hình cụ thể như thế nào còn chưa rõ.”
Khúc Tiểu Tây: “Nếu chuyện đã xong thì dĩ nhiên không cần phải lo.”
Khúc Tiểu Tây cuối cùng cũng ăn xong, cô buông chiếc đũa: “Tôi còn không ngu như vậy đâu.”
Lời này tương đương với trực tiếp thừa nhận cùng cô có liên quan.
Thẩm Hoài: “Quả nhiên.”
Khúc Tiểu Tây bật cười nói: “Túc Bạch, chúng ta lên lầu đi.”
Thẩm Hoài bản thân một miếng còn chưa ăn đâu, mắt thấy hai người đều ăn xong rồi, cảm khái: “Hai người nhanh thật, thế mà đều ăn xong rồi.”
Khúc Tiểu Tây: “Đương nhiên nha, bọn tôi không phải kể chuyện, chỉ ngồi nghe thôi, không ảnh hưởng đến việc ăn cơm.”
Thẩm Hoài: “……”
Bọn cô đứng dậy, Thẩm Hoài đột nhiên hỏi: “Sao cô làm được?” Hắn tò mò hỏi: “Tôi thật sự có chút tò mò.”
Khúc Tiểu Tây: “Tò mò hại chết mèo.” Tạm dừng một chút mới nói: “Có điều tôi xem trên việc chú là anh rể Túc Bạch, tôi cũng không phải không thể nói cho chú được.”
Thẩm Hoài: “Mời nói.”
Khúc Tiểu Tây chính sắc: “Chú đã nghe qua một câu này chưa?”
Thẩm Hoài: “?”
Mặt Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: “Học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ.”
Túc Bạch không nhịn được nhếch khóe miệng lên, Thẩm Hoài: “???????”
Mắt thấy hai người đã tay trong tay rời đi, Thẩm Hoài bắt đầu nghiền ngẫm ý hai người một chút, thế hơi hiểu đôi phần.
Hắn bật cười lắc đầu nói: “Quả nhiên là một chút cũng không giống.”
Túc Bạch cùng Khúc Tiểu Tây lên lầu, anh nói: “Anh cho rằng em sẽ không thừa nhận.”
Khúc Tiểu Tây lại nghiêm túc: “Dù em có thừa nhận hay không thì chú ấy cũng đã xác định đó là em. Hơn nữa chú ấy còn không biết em đã tìm được tài sản của Bạch lão gia, việc em tới tìm Khúc thị báo thù không phải đương nhiên sao?”
Túc Bạch gật đầu: “Quả thế.”
Khúc Tiểu Tây: “Thì vốn vậy mà, việc kia là hiển nhiên phải làm.” Khúc Tiểu Tây cùng anh nghiêm túc nói: “Chúng ta tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi Phụng Thiên, bằng không thời gian càng lâu chỉ sợ càng không an toàn. Ngày động tháng dài, khó tránh khỏi có người nghĩ đến chuyện này xảy ra như thế nào. Giờ em giả thần giả quỷ còn có một chỗ tốt là rồi lực chú ý của người ta”
Túc Bạch: “Anh biết.” Anh nói: “Mặc kệ như thế nào anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Khúc Tiểu Tây bật cười, cô nhìn Túc Bạch, thấy ánh mắt anh sáng bừng, cô thanh thúy đáp: “Vâng.”
Không cự tuyệt, càng không cố thể hiện.
Túc Bạch vui mừng bày ra gương mặt tươi cười: “Đi thôi.”
Tuy Thẩm Hoài chậm hơn một chút nhưng cũng đã dựa theo thời gian bọn cô định ra xuất phát sớm. Phần mộ chị gái Túc Bạch vừa lúc cùng phương hướng với phần mộ cha mẹ Khúc. Mỗi tội chỗ của chị gái Túc Bạch lại xa hơn một chút.
Đi xe mất hơn 2 giờ mới ra khỏi thành.
Khúc Tiểu Tây tò mò hỏi: “Sao lại muốn chôn xa như vậy?”
Túc Bạch: “Bên kia là phần mộ tổ tiên Thẩm gia.”
Khúc Tiểu Tây hiểu rõ, nhớ ra quê quán của Thẩm Hoài không phải bên trong Phụng Thiên Thành. Cô chưa nghe qua nhà họ Thẩm có thân thích gì, vốn còn tưởng rằng họ là người bên ngoài, giờ xem ra không phải vậy. Có thể cũng là người Phụng Thiên nhưng không sống trong thành mà thôi.
“Nhà anh rể là Thẩm gia trang, cha anh ấy nổi danh cổ hủ, khó tính.”
Khúc Tiểu Tây a một tiếng nhưng không dò hỏi thêm.
Đại thể cùng cô cũng chẳng có quan hệ gì.
Khúc Tiểu Tây không hỏi, Túc Bạch dĩ nhiên cũng không nói nhiều hơn. Anh vốn dĩ cũng không phải người nói nhiều.
Thấy xe chạy đến vùng ngoại ô, Khúc Tiểu Tây dựa vào cửa sổ nói: “Hôm nay trên đường người tuần tra có phải nhiều hơn không?”
Túc Bạch gật đầu: “Hình như vậy.” Anh quay đầu nhìn qua, nói: “Cũng không biết có phải liên quan đến việc buổi tối hôm trước chúng ta ở Bạch gia giả thần giả quỷ hay không.”
Khúc Tiểu Tây: “Ai biết được? Hẳn là có đi.”
Quả thật nguyên nhân vì cái này, chẳng qua bây giờ bọn cô chỉ phỏng đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận