Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 71. Hắc hồng

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây: “Hắc hồng, chưa chắc không phải nổi tiếng thật. Nếu so với việc nghe lời dễ nghe ôm một cái sọt không có tiếng tăm gì, không bằng lấy cái danh bình hoa cũng được. Lê quản lý à, chú phải biết rằng, không phải ai cũng đều có thể đảm đương nổi hai chữ bình hoa đâu đấy.”
*Hắc hồng: Nổi tiếng nhờ cái xấu
Cô nói trắng luôn: “Cháu đây đã xem như đẹp chưa? Nhưng cũng không đảm đương nổi hai chữ bình hoa đó đâu.”
Lê quản lý khó có khi không nói được gì.
Nghĩ một lúc gã mới thành khẩn nói: “Ở trong lòng chú, linh hồn cháu càng đẹp!”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Chú thật đúng là biết nịnh.”
Lê quản lý ngoài ý muốn thể hiện sự chân thành: “Đây là lời nói thật mà!”
Khúc Tiểu Tây chỉ điểm giúp gã đả thông bế tắc.
Gã đã nhìn ra tầm mắt vị này xa hơn bọn gã rất nhiều. Cô bé có thể nói khiến gã tâm phục khẩu phục. Gã cũng có thể dựa vào đó nói lại để thuyết phục Đào tiểu thư.
Thế mới nói, gã ở chỗ bên này Cao tiểu thư có thể thu hoạch nhiều hơn hẳn thành quả mà gã tìm cô viết văn bài.
Người ngoài, hầy, không hiểu đâu!
Gã vội làm việc, không bao lâu đã đem cửa sổ lau tới sáng sủa sạch sẽ, cực thỏa mãn: “Không tồi nha!”
Cửa sổ sạch sẽ, lại nhìn số gia cụ không nhiều lắm, gã bỗng cảm thấy, ừm, tất cả đều bốc mùi rồi. Những cái bàn, cái cửa bẩn như vậy không xứng đặt cùng chỗ với đám cửa sổ sạch sẽ gã mới lau chút nào.
Gã ho khan một tiếng, tự cổ động bản thân: “Dù sao làm một chút là làm, làm tất cả cũng là làm.”
Lê quản lý lập tức bắt đầu lau bàn ghế, ngay sau đó lại chuyển sang lau cửa.
Bà Bàng đối diện đang lén lén lút lút rình xem: “……”
Lê quản lý cười hàm hậu nói: “Bà ở đối diện hả?”
Khúc Tiểu Tây không quay đầu lại, cô đã quen bà Bàng có hiếu kỳ siêu to khổng lồ rồi. Chỉ cần không ảnh hưởng sinh hoạt của cô thì kệ thôi.
Bà Bàng xấu hổ cười một chút, “Tôi ở nhà đối diện.”
Lê quản lý lập tức tiến lên: “Ai da, hóa ra bà là hàng xóm của cô Cao, vinh hạnh được gặp mặt, vinh hạnh quá! Tôi quả thật hâm mộ bà đã lâu rồi! Bà nói xem, sao bà may mắn thế? Ấy vậy mà có thể cùng cô Cao trở thành hàng xóm. Cô Cao chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm, ở nhà đối diện với cô bé nhiều ít còn có thể được ánh sáng phước lành chiếu tới đấy! Mỗi tội giờ trong khu không có nhà thích hợp, bằng không á, tôi nhất định tìm Lam tiểu thư thuê một căn.”
Bà Bàng: “……”
Lê quản lý dùng sức lau cửa, vừa làm việc vừa không quên nói: “Bà nói khu nhà ở của mấy người điều kiện vệ sinh chán quá nhỉ? Hành lang cũng chẳng sạch.”
Gã dùng ánh mắt khiển trách nhìn chằm chằm bà Bàng nói: “Cô Cao tuổi còn nhỏ, lại là một cô nhóc, việc gì cũng phải tự mình lo liệu. Chỉ sợ lo liệu không hết việc, còn mấy người chỉ đảm nhiệm vai trò bà chủ gia đình, ngày thường dù sao cũng không có việc gì, sao không dọn dẹp một chút thế? Bà nhìn xem, bẩn như vậy mà mấy người còn có thể ở được hả?”
Bà Bàng: “……” Mi phóng cái rắm gì thế? Tin bà chủ gia đình này cào chết mi không!
Lê quản lý vội vội vàng vàng làm xong, cũng không đóng cửa, quay đầu lại lại nhìn vẫn cảm thấy chỗ này dơ dáy bẩn thỉu không xứng với cửa sổ, bàn cửa tủ sạch sẽ. Gã vén tay áo, nói: “Dù sao cũng phải làm.”
Tiếp tục lau nhà, toàn bộ làm xong.
Gã nhìn thấy bà Bàng còn ở cửa khiếp sợ, nói: “Ai dà, vừa lúc đến giờ tôi phải giúp nhà cô Cao nấu cơm. Bà Bàng, bà cũng muốn mua đồ ăn nhỉ? Không bằng chúng ta đi cùng nhau?”
Bà Bàng: “???”
Lê quản lý cứ vậy lôi kéo bà Bàng cùng đi xuống lầu.
Bóng dáng hai người rất nhanh biến mất ở ngõ nhỏ.
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc ngồi trên băng ghế thượng hai mặt nhìn nhau. Một lúc lâu sau Tiểu Bắc mới chống cằm nhỏ nói: “Người lớn thật kỳ quái quá đi.”
Khúc Tiểu Tây ý vị sâu xa: “Hai người không cần học họ đâu.” Ngay sau đó đột nhiên lại cười, nói: “Kỳ thật học cũng không sao, có thể giống chú Lê cũng coi như có bản lĩnh.”
Tiểu Bắc nghiêng đầu, nhẹ giọng: “Có thể học sao?”
Khúc Tiểu Tây phụt một tiếng bật cười, cô xua xua tay, Tiểu Bắc tung tăng chạy đến trước mặt cô. Khúc Tiểu Tây xoa bóp khuôn mặt nhỏ của bé, nói: “Trẻ con ý, chỉ cần vui vẻ sinh hoạt, vui vẻ lớn lên là được. Rất nhiều chuyện không cần cố gắng quá mức đâu.”
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Đông: “Anh, đúng hay không nhể?”
Tiểu Đông lập tức gật đầu, cười tủm tỉm: “Đúng.” Cậu vừa rồi cũng suy nghĩ, muốn hay không muốn học? Chẳng qua em gái nói đúng, bọn cậu còn nhỏ không cần nghĩ nhiều như vậy.
Tiểu Đông phấn khởi cong khóe miệng, có vẻ lại nghĩ tới cái gì, cậu hỏi: “Em ơi, bọn anh cũng phải học giết heo à?”
Khúc Tiểu Tây lắc đầu: “Đương nhiên không phải nha, chú dưới lầu kia …… Không, anh trai dưới lầu mới đúng. Anh ấy có tài lại tốt nghiệp trường học danh tiếng dĩ nhiên biết đọc sách rồi. Em tìm anh ấy để dạy hai người đọc sách.”
Nhắc đến cái này, lại tiếp tục nói: “Chúng ta ngày mai cùng đi mua sách, lại mua một chút bánh ngọt cho mọi người làm trà chiều, được không?”
Tiểu Đông lập tức vui vẻ: “Được!” Hỉ nộ ai nhạc của cậu so với nhóc bánh bao Tiểu Bắc còn đơn giản hơn.
*Hỉ nộ ái nhạc: Vui – tức giận – buồn bã – hạnh phúc
Bạn cần đăng nhập để bình luận