Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 295. Không đẹp như em

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Tiểu Đông sướng rơn nói: “Là Tiểu Bảo muốn tới ạ?”
Tuy bọn họ đã thật lâu không gặp nhưng Tiểu Đông vẫn còn nhớ rõ Tiểu Bảo. Tiểu Bảo là bạn tốt của họ.
Tiểu Bắc lại lập tức cảnh giác, nhóc nhanh chóng hỏi: “Bọn họ muốn chuyển đến Thượng Hải? Muốn ở cách vách nhà bọn mình á?”
Cậu bé rất vui khi bạn tốt chuyển đến trở thành hàng xóm của mình, rồi lại lo lắng không biết cha của hàng xóm mới có mang ý đồ xấu không. Tên Thẩm tiên sinh kia thoạt nhìn không giống người đứng đắn gì. Tóm lại rất đáng lo đấy.
Túc Bạch: “Đúng vậy, bọn họ muốn ở phòng cách vách.”
Túc Bạch quỷ dị tiếp thu sóng điện não từ Tiểu Bắc, đại khái đã đoán được ý nhóc ta, anh chân thành nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tiểu Bắc nhấp môi nói: “Chỉ mong thế.”
Khúc Tiểu Tây cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Bắc, nở nụ cười, khẳng định: “Sẽ không sao đâu.”
Tiểu Bắc: “Chị không thể không chú ý.”
Khúc Tiểu Tây: “Được được được.”
Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ như vậy khiến mọi người chẳng hiểu có ý gì. Mấy người Khúc Tiểu Tây nhanh chóng đổi chủ đề. Lúc cả đám ra ngoài, tuần bộ Tô giới nhìn qua. đám người họ chỉ nhìn bọn cô một chút rồi rất nhanh đã lảng đi.
Buổi sáng bọn cô gióng trống khua chiêng chuyển nhà ai mà chẳng biết.
Đoàn người Khúc Tiểu Tây ngồi thành hai bàn, Cổ Tiêu, cũng chính là con trai thầy Cổ nói: “Chúng ta có thể ngồi gọn thành một bàn đó.”
Ở đây toàn trẻ con cả.
Khúc Tiểu Tây lại lắc đầu nói: “Không được, ngồi không đủ.”
Đây vốn là bàn tám người, chen chúc cũng không thể một bàn ngồi số người gấp đôi chứ?
Khúc Tiểu Tây thường xuyên qua đây mua thức ăn thêm, phục vụ đều biết cô nên nhắc nhỏ: “Hôm nay có tôm tươi đó.”
Khúc Tiểu Tây: “Vậy cho một phần đi.”
Loại tôm này dài không đến một ngón tay, chẳng nhiều thịt nhưng lên đĩa lại trở thành đồ nhắm rượu siêu ngon, ăn chẳng kém gì những món cao sang khác. Phục vụ biết Khúc Tiểu Tây thích ăn món này nên cứ mỗi lần cô đến mà có đồ tươi sẽ nói nhỏ với cô.
Khúc Tiểu Tây gọi 10 món, món chay rất ít, đa số đều là đồ ăn có thịt. Cơm và màn thầu là món chính cũng gọi với số lượng lớn. Đừng nói đám trẻ con bọn cô mà ngay cả 10 người lớn cũng đủ ăn.
Túc Bạch thấy Khúc Tiểu Tây gọi món ăn, rũ mắt, không nói gì.
Có lẽ do ít đi quán ăn cơm nên mấy đứa nhỏ có đôi chút câu nệ. Ngay cả đứa nhỏ lớn nhất - Cổ Tiêu cũng không biết phải làm sao. Bọn cậu chỉ nghĩ tới giúp đỡ một tay thôi mà. Dù biết có thể sẽ được mời ăn cơm nhưng cái này trước khi đi chú hai đã nói rồi.
Thật không ngờ đồ ăn lại phong phú như vậy
“Đây……”
Khúc Tiểu Tây: “Mọi người không cần khách khí, cứ như nhà mình nhé, mọi người bắt đầu đi, cũng không chờ em tiếp đón ha.”
Túc Bạch: “À.”
Anh trực tiếp gắp một đũa thịt kho tàu, ngay sau đó lùa cơm liên tục.
Đám trẻ vốn còn chút khẩn trương, giờ thấy anh trai này nháy mắt đã bắt đầu ăn, hơn nữa còn ăn vô cùng phóng khoáng, bọn cậu cũng dần dần thả lỏng. Ai bảo vị này lúc làm việc còn chẳng thấy mặt mũi ở đâu.
Thôi làm gì thì làm, ăn cơm vẫn quan trọng nhất.
Mọi người cứ thế bất chấp không buồn nói gì mà vội vàng gắp thức ăn. Đồ ăn đẹp như vậy, ngon như vậy, dù có lúc ăn tết mấy người bọn họ cũng không được ăn đâu. Giờ nói chuyện làm gì? Thật lãng phí thời gian.
Được Túc Bạch dẫn dắt, mọi người như một đám heo con, bắt đầu không chút khách khí ăn cơm.
Khúc Tiểu Tây ăn không nhiều lắm, cô gọi một bình trà, bắt đầu nâng chén.
Túc Bạch: “Em ăn ít nên mới gầy như vậy.”
Khúc Tiểu Tây phụt một tiếng bật cười, nói: “Đào Mạn Xuân tiểu thư còn thấy em ăn nhiều đấy.”
Sức ăn của cô trong mắt Đào Mạn Xuân được xếp vào hàng dạ dày vương chứ chẳng đùa đâu.
(*) Dạ dày vương: những người ăn rất nhiều cùng một lúc, ví dụ như Từ Đa Đa, Mật Tử Quân, Thầy Lãng, Mini…
Không biết nếu chị ta thấy sức ăn của Túc Bạch sẽ nghĩ thế nào nhờ?
Túc Bạch: “Nữ minh tinh lần trước?”
Khúc Tiểu Tây: “…… Anh không nhớ chị ta? Rất đẹp đó.”
Nếu nói không nhớ có vẻ quá giả tạo nhỉ.
Túc Bạch ngẩng đầu liếc cô một cái, tiếp tục ăn: “Sao anh có thể không nhớ được, anh đã gặp sẽ không quên.”
Khúc Tiểu Tây sâu kín: “Trâu bò thế á? Anh có thể đừng khoác lác không?”
Túc Bạch: “Nói thật đấy.”
Khúc Tiểu Tây yên lặng buồn bã, nói thật mới thật như xát muối vào tim đó anh giai! Cô cho tới giờ vẫn chưa gặp thiên tài chân chính đâu!
Khúc Tiểu Tây: “Hừ.”
Túc Bạch buồn bực liếc mắt nhìn Khúc Tiểu Tây một cái, có vẻ không rõ vì sao cô lại hừ một tiếng, dù không rõ anh cũng không hỏi nhiều. Ngược lại anh nói: “Đào Mạn Xuân không đẹp như em.”
Khúc Tiểu Tây: “!!!”
Kinh hỉ!
Dù con gái bao nhiêu tuổi, khi được người ta khen vẫn rất phổng mũi.
Hơn nữa, Đào Mạn Xuân được xưng cô gái đẹp nhất Bến Thượng Hải. Túc Bạch nói lời này lại càng xuôi tai.
“Thẩm mỹ cùng anh không giống số đông.” Lời nói như vậy không sai, khóe miệng Khúc Tiểu Tây lại điên cuồng nhếch lên.
Túc Bạch nghiêm túc: “Anh lại thấy, thẩm mỹ của anh mới là đại đa số.”
Anh nhìn Khúc Tiểu Tây, ánh mắt cô linh động, mắt ngọc mày ngài. Một thiếu nữ như vậy, nếu có ai bảo cô xấu thì chắc kẻ kia bị mù rồi. Đào Mạn Xuân đẹp thì có đẹp nhưng theo phong cách diễm lệ, có tính công kích rất lớn, nhiều người vì vậy mà còn cảm thấy không thực sự đẹp.
Giờ ai cũng nói Đào Mạn Xuân là đệ nhất mỹ nhân Bến Thượng Hải, kỳ thật nói đến cùng thì danh tiếng này đều nhờ Khúc Tiểu Tây thổi phồng mà có.
Cô sử dụng các phương thức khác nhau để thổi phồng khiến cho người ta thay đổi mắt thẩm mỹ một cách vô tri vô giác, dần dần cảm thấy cô ta thật sự đẹp vô cùng. Đến giờ, chỉ cần nói Đào Mạn Xuân không đẹp, chính là ánh mắt có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận