Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 344. Xứng đáng không có bạn bè gì

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Khúc Tiểu Tây đôi mắt cong cong, cười khanh khách: “Thời buổi này những người đáng tin cậy như Túc Bạch không nhiều lắm đâu.”
Túc Bạch kiêu ngạo hếch cằm lên.
Thẩm Hoài: “……” Không lời gì để nói.
Hắn ta yên lặng nhìn Túc Bạch, lại dời tầm mắt về phía Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây mắt chớp chớp, Thẩm Hoài đột nhiên ho khan một tiếng.
Hắn ta đứng dậy: “Hai người cứ ngồi, tôi đi toilet một chút.”
Thẩm Hoài ra khỏi phòng, đi thẳng về hướng toilet, hất mạnh nước lên mặt.
Hắn ta nhìn bản thân trong gương, cúi đầu lại tiếp tục hất nước.
Tuy rằng bây giờ hắn ta đã thoát khỏi 'ma chú thế thân', hơn nữa còn cố tình tìm những người phụ nữ không giống 'mối tình đầu' để qua lại, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy Khúc Tiểu Tây, hắn ta vẫn theo phản xạ có điều kiện muốn nhìn cô nhiều hơn một cái.
Hắn ta đã từng gặp qua rất nhiều người giống với mối tình đầu của mình. Thế nhưng nếu nói giống nhất thì chỉ có Khúc Tiểu Tây trước mắt. Lúc vừa gặp chỉ thấy có đôi mắt giống, sau này cô càng lớn càng giống.
Nếu không phải năm đó người kia đã bị thiêu chết thì hắn ta vẫn còn cho rằng Khúc Tiểu Tây có quan hệ gì đó với người ấy. Không chỉ Khúc Tiểu Tây mà cả hai anh em Khúc gia còn lại cũng rất giống.
Đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt của càng nhìn càng giống người nọ.
Chẳng qua, có thể do là bé trai nên mới không rõ ràng như vậy.
Đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt bọn họ đều rất giống.
“Xem ra tôi với Thẩm tiên sinh quả nhiên có duyên, lại gặp nhau rồi” Lôi đội trưởng đúng lúc muốn đi WC, nhìn thấy Thẩm Hoài trên mặt đầy nước, mỉm cười nói: “Tâm tình Thẩm tiên sinh hình như không tốt lắm nhỉ?”
Thẩm Hoài mỉm cười: “Vậy ánh mắt Lôi đội trưởng không tốt rồi.” Hắn ta bình tĩnh: “Tâm tình của tôi chẳng có chỗ nào không tốt cả.”
Lôi đội trưởng: “Có hay không, Thẩm tiên sinh tự mình biết.” Hắn ta nở nụ cười: “Tôi thấy Thẩm tiên sinh cùng Cao tiểu thư quan hệ không tồi ha!”
Thẩm Hoài dựa vào trên bồn rửa tay không nói gì.
Lôi đội trưởng: “Tôi nhiều năm như vậy vẫn luôn cô đơn một mình, năm dài tháng rộng không tránh khỏi có chút buồn chán. Lần đầu tiên nhìn thấy Cao tiểu thư tôi đã thấy vô cùng hứng thú. Thẩm tiên sinh và Cao tiểu thư quan hệ không tồi, thoạt nhìn cũng coi như một trưởng bối. Một khi đã như vậy, không biết Thẩm tiên sinh có thể vì tôi đây mà giúp đỡ chút không?”
“Tôi thì có tài đức gì mà làm trưởng bối của người ta. Chuyện này sợ tôi giúp không được. Tôi chỉ là hàng xóm thôi, chẳng nhẽ còn có thể quản được chuyện nhà người ta. Lại nói…” Hắn ta tạm dừng một chút, mỉm cười: “Nếu như có thể, thôi tự nhiên sẽ muốn giới thiệu cô ấy cho người nhà mình, Túc Bạch không phải rất tốt sao? Nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Ngài nói có đúng không?”
Lôi đội trưởng: “Thẩm tiên sinh thật sự nghĩ như vậy sao? Con người ấy à, luôn chẳng thể biết trong lòng đối phương nghĩ gì. Nếu không thể chui vào đầu xem đối phương nghĩ như thế nào thì ai biết họ nói thật hay giả? Ha?”
Hai người nhìn chằm chằm đối phương, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt mang theo sự thâm thúy, đều trầm mặc không nói gì.
Hai người không biết, lúc này giám đốc nhà hàng đang ngồi xổm trong WC run bần bật.
Mình không nên đi giải quyết đúng lúc này!
Không ngờ lại nghe được không ít chuyện khó lường!
Hóa ra anh Ngũ nhà bọn ông không chỉ có duy nhất một tình địch là Thẩm Hoài, giờ còn có thêm cái gì mà Túc Bạch, lại còn cái gì mà Lôi đội trưởng nữa!!!
Trời ơi, thế này thì khó quá rồi.
Ông ta ngồi chắc trên bồn cầu, cảm thấy bản thân nhất định không thể tạo ra bất cứ âm thanh nào, dù nhỏ nhất cũng không được. Nếu tạo ra tiếng động, chỉ sợ ông ta sẽ bị hai người kia giết người diệt khẩu.
Ngay lúc tin ông ta đập càng ngày càng nhanh, ngoài cửa vốn đang yên tĩnh không có bất cứ âm thanh gì lại vang lên giọng nói nam giới.
“Hai người tới WC hẹn hò?”
Túc Bạch tò mò nhìn Thẩm Hoài một cái, lại quay sang nhìn Lôi đội trưởng một phát.
Hai người khóe miệng mím chặt, giận quát: “Mi nói bậy gì đó?”
Túc Bạch nghi ngờ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hỏi lại: “Vậy hai người không có việc gì sao ở trong WC lâu vậy?” Anh lướt qua hai người này nhòm vào WC, lại nhìn hết sức chuyên chú vào bồn rửa tay trong WC: “Hai người còn có hứng thú này?”
“Mi câm miệng ngay!” Hai người lại trăm miệng một lời.
Thẩm Hoài trừng mắt nhìn cậu em vợ, từ sâu trong đáy lòng cảm thấy bản thân vừa rồi không nên nghĩ thay cho thằng nhãi này, loại cún không có ánh mắt đó nên ế cả đời đi.
Lúc này, Lôi đội trưởng rốt cục cũng hiểu vì sao người có tên Túc Bạch này chẳng có bạn bè gì, ở cái nơi mà ai ai cũng khôn khéo, kẻ có EQ thấp đến như vậy quả thực có thể xưng một câu ngu như lừa.
Xứng đáng không có bạn bè gì.
Không bị người ta đánh chết đã là may.
Bạn cần đăng nhập để bình luận