Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 121. Vạn sự thông

Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Túc Bạch động dao, cắt một đường ra phía trước, chênh lệch không nhiều lắm, gần như chính xác số cân.
Khúc Tiểu Tây: “……” Siêu thật!
Cô tính tiền, Tiểu Đông lập tức nhận dây cỏ rồi chào: “Thầy Túc, gặp lại sau nha!”
Túc Bạch gật gật đầu, không nói thêm.
Khúc Tiểu Tây lượn lẹo quanh mấy quầy hàng khác. Bọn cô hôm nay ra cửa không còn sớm, lại đi vài vòng. Ba người lại lần nữa túi lớn, túi nhỏ đầy tay.
Mỗi lần vừa ra cửa lại mua thật nhiều thật nhiều đồ.
Lúc về đến nhà trời đã tối đen. Ba người âm âm u u theo hướng nhà mà đi. Khi đi ngang qua một góc tường còn thấy một đứa nhóc quần áo tả tơi ngồi xổm, tay cầm một khối bánh bột ngô bị bẩn gặm ăn.
Nhóc kia tuổi không lớn, bẩn cũng không quan tâm, cứ thế ăn ngấu nghiến.
Tiểu Bắc nhỏ giọng nói: “Nó đã ở chỗ này vài ngày rồi, có hôm còn tránh dưới cửa hiên nhà bọn mình. Mẹ Hứa thấy nó đáng thương còn đưa một bộ áo bông không mặc đến đấy.” Cậu nhóc lại nhìn thoáng qua, nghi ngờ: “Ơ, sao không thấy mặc nhỉ?”
Khúc Tiểu Tây nhìn theo tầm mắt nhóc, cũng không phỏng đoán thêm, chỉ nói: “Ai biết được?”
Khúc Tiểu Tây chân thành hỏi: “Em đó, có chuyện gì em không biết không?”
Tiểu Bắc nhếch miệng, nhỏ giọng: “Có đó.”
Khúc Tiểu Tây: “Đứa nhóc vạn sự thông như mi thì cái gì chẳng biết?”
*Vạn sự thông: chuyện gì cũng biết
Tiểu Bắc hắc hắc cười, nhỏ giọng: “Em đều nghe nói mà.”
Nhóc cả ngày lầu trên lầu dưới chạy quanh, ngẫu nhiên sẽ nghe thấy người ta thì thầm.
Khúc Tiểu Tây lại nhìn thoáng qua nhóc ăn mày.
Không biết vì cái gì Khúc Tiểu Tây đột nhiên nghĩ tới, nếu bọn cô đều không còn nữa, Tiểu Bắc một người tới Thượng Hải, sinh hoạt của nhóc hẳn sẽ chẳng tốt hơn đứa ăn mày này bao nhiêu. Dù sao lúc ấy Tiểu Bắc tuổi còn nhỏ hơn nữa.
Nghĩ như vậy cô bất ngờ thấy động lòng trắc ẩn.
Khúc Tiểu Tây thở dài một hơi, nhìn đồ mình mua trong tay.
Phần lớn là đồ ăn, chẳng qua cũng có thể ăn…… Cô xoay người hướng bên cạnh đi vài bước tới trước mặt nhóc ăn mày.
Nhóc ăn mày ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Nó dơ đến nỗi khó nhận ra diện mạo thật.
Khúc Tiểu Tây đem bánh hạch đào mới mua đặt trước mặt nó.
Những lời dư thừa khác cô không nói thêm một câu.
Nhóc ăn mày hình như không nghĩ tới cô đặt bánh hạch đào ở đó, kinh ngạc mở to mắt, nhìn chằm chằm cô.
Khúc Tiểu Tây đi đến bên người Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc, nói: “Bọn mình đi thôi!”
Bến Thượng Hải, mưa đặc biệt nhiều.
Ban ngày còn tốt đẹp, tới chạng vạng lại đổ mưa liên miên.
Khúc Tiểu Tây đi vào lầu hai, thùng thùng gõ cửa, mãi sau cửa mới mở từ bên trong. Túc Bạch xoa đầu ra mở cửa, chắc mới vừa tắm rửa xong.
Anh cực kỳ lãnh đạm nhìn về thiếu nữ trước mặt, hỏi: “Có việc gì?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu. Cô hỏi: “Em có thể đi vào nói không?”
Túc Bạch nhường chỗ, Khúc Tiểu Tây vào nhà. Bố cục nơi này không khác nhiều so với các căn hộ khác.
Cô cũng không hiếu kỳ, cũng không nhìn chung quanh, chỉ nhìn mặt Túc Bạch, mở miệng nói: “Thầy Túc Bạch, em muốn hỏi một chút, anh em trai em học tập thế nào?”
Lại nói, hai bé trai cũng học vài tháng rồi, cô vẫn luôn muốn hỏi một câu.
Túc Bạch: “Ngồi xuống nói?”
Tuy đã vào cửa nhưng cứ đứng như vậy nói thật chẳng ra sao.
Khúc Tiểu Tây lúc này mới liếc mắt nhìn. Vừa nhìn cô đã thấy kinh ngạc. Tuy anh em cô đều đọc sách ở đây nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn chưa từng đến cửa. Đây là lần đầu tiên ghé thăm nhà, nơi này so với lúc cô đến xem phòng đã có nhiều điểm khác nhau.
Có thêm án thư, thêm ghế sofa, thêm bàn trà.
Vài chiếc áo khoác của Túc Bạch ném trên ghế sofa, nhìn vào thấy lôi thôi lếch nhưng lại thể hiện rõ điểm đặc trưng nơi có đàn ông sống.
Túc Bạch cầm quần áo dọn sang một bên, không chút ngượng ngùng: “Ngồi đi.”
Khúc Tiểu Tây ừ một tiếng. Cô vẫn luôn muốn mua một chiếc ghế sofa nhưng trong nhà lại trồng thêm đậu giá, rồi còn đặt đồ Tết. Trong lúc nhất thời cảm thấy không gian không đủ dùng. Nếu thật sự mua thêm một chiếc ghế sofa nữa thì chẳng có chỗ đâu mà để.
Giờ được ngồi ghế sofa nhà người khác còn thấy rất thoải mái đó.
Khúc Tiểu Tây thấy không quan trọng, còn hưng phấn một chút nói: “Sô pha này thoải mái thật đó.”
Có lẽ Túc Bạch chưa từng thấy một cô gái thiếu tự giác như vậy nên trong nhất thời chẳng biết nói gì. Một lát sau anh mới khôi phục bình tĩnh nói: “250 (đồ ngốc).”
*Đoạn này, anh nhà ý nói đồ ngốc, chị nhà nghe thành giá tiền. 250 đồng âm là đồ ngốc nha.
A, quả nhiên đồ dùng tốt thì giá không rẻ.
Khúc Tiểu Tây: “Đáng tiếc nhà bọn em tiếc tiền nên chưa mua.”
Túc Bạch không nói lời nào, người này ít nói, chính xác hơn là chán ngắt.
Cũng may, Khúc Tiểu Tây vẫn có chính sự phải nói: “Em qua đây kỳ thật muốn hỏi thăm tình huống anh em trai nhà em. Dù sao cũng đã học một thời gian rồi, không biết họ có tiến triển gì không?”
Túc Bạch kéo ghế dựa qua ngồi đối diện Khúc Tiểu Tây, nghiêm túc nói: “Em không qua tìm anh thì trước năm anh cũng muốn gặp em nói chuyện một chút. Hai người họ, anh có chút ý nghĩ muốn cùng em nói.”
Khúc Tiểu Tây: “Ừ?”
“Anh đã dạy bọn họ được khoảng 3 4 tháng rồi. Hai nhóc ấy thật ra không thích hợp học cùng nhau. Kể cả học vỡ lòng anh cũng thấy không thích hợp lắm. Tiểu Đông dù lớn hơn một chút nhưng học tương đối chậm, lại còn rễ bị phân tâm. Tiểu Bắc thông minh hơn, học rất nhanh. Nói như thế nào nhỉ, Tiểu Đông so với trẻ con nhà bình thường chậm hơn không ít. Ngược lại Tiểu Bắc lại nhanh hơn so với trẻ nhà khác. Sự chênh lệch của hai người vì thế tăng lên, tuyệt đối không phải chỉ hai ba lần. Hiện giờ mới học nên chênh lệch còn chưa thực sự rõ ràng do cả hai vẫn còn chút kiến thức nền. Tuy nhiên theo thời gian họ học nhiều hơn thì anh nghĩ chênh lệch cũng sẽ rõ hơn. Nếu để hai người cùng nhau học thì đối với họ không phải chuyện tốt đâu.”
Khúc Tiểu Tây nhấp môi, nhẹ giọng: “Em biết.”
Túc Bạch: “Anh có một kiến nghị.”
Khúc Tiểu Tây: “Anh nói đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận